Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

Vu Lan

Con chẳng biết được đâu, rằng con là một đứa khó tính. Những đứa trẻ khác cất tiếng khóc chào đời rồi thôi. Còn con khóc mãi, khóc qua ba tháng dạ đề, chuyển hết bệnh viện này đến bệnh viện khác mà trong bệnh án ghi là "bệnh khóc". Mọi người xung quanh không nhớ con khỏi khóc khi nào. Chỉ có mẹ chịu đựng con. Vì con là con của mẹ.
Con chẳng biết được đâu, rằng con quan trọng với mẹ. Khi con lớn lên, con và mẹ thường xung đột. Rồi một ngày bố con mất. Con có nhận ra rằng con gái và mẹ có một tình yêu chung. Nhưng con gái còn cả cuộc đời phía trước, còn mẹ "Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại chịu đời đắng cay". Con chẳng biết được đâu, là con giống tính mẹ, vì thế mà không hợp nhau.
Con gái, đường đời muôn lối rẽ. Con hãy đi, khoan thai và độc lập trên đôi chân của mình, mẹ chẳng ngại nếu con vấp ngã. Vì mẹ biết con sẽ tự đứng dậy, như ngày xưa con biết đi học về mà không có áo mưa. Và sau khi con đứng dậy, con rút ra bài học trong cái đầu nhiều ảo tưởng của con.
Đôi khi mẹ từ chối nghe điện thoại khi nhìn thấy số của con. Đừng gọi điện cho mẹ nhiều như thế. Con phải giải quyết ổn thỏa các vấn đề của bản thân con trước khi lo lắng cho người khác. Vì con là con của mẹ.
Con chẳng biết được đâu, nên con mới dằn dỗi. Con không biết niềm hạnh phúc khi sở hữu một gia đình nhỏ. Con chỉ là "ngọn gió mặc váy" mải chơi. Mẹ xót, "một mai mẹ bỏ con rồi..." con dằn dỗi ai?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét