Mình nghĩ, blog là một chỗ là để xả stress, là nơi giải trí, là cái thùng rác để ta bỏ vào đó những hỉ nộ ái ố, những vui buồn lãng đãng, những tâm sự vớ vẩn nói chẳng ai thèm nghe hoặc không thèm nói cho ai nghe.
Blog cũng là nơi để giao lưu, cập nhật tin tức bạn bè. Hồi trước có bạn phổ thông mấy năm không gặp, hôm gặp hỏi nhà mày đang sửa nhà hả, ớ ra hỏi sao biết, thì tao đọc blog mày. Óe, đồ rã man, đọc mà không để lại dấu vân tay hả.
Tui cũng vào nhiều blog rồi đọc như một người đi shoping, đọc xong rồi thôi chẳng để lại comment gì, dù trong lòng có thể rất đồng ý, rất tán thành hay khâm phục nhưng quyết định gõ comment là một quyết định cần nhiều dũng cảm, một ngôi nhà đang mở cửa thì mình vẫn băn khoăn có nên bước vào không?
Dù một người viết blog, hẳn vẫn chờ đợi những comment.
Mà khi không comment cho người khác, thì ai comment lại cho mình?
Bạn thật của tôi không ai dùng blogspot, viết blog dù sao cũng là một công việc sáng tạo cần tương tác và chia sẻ. Viết chỉ cho một mình mình đọc thì chán, viết cho những người chưa quen đọc thì ngại.
Lằng nhằng thế đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét