Thời thơ ấu gian khổ là một câu chuyện đẹp giản dị kể về cuộc sống cuộc chiến đấu của những người dân làng Tai - set ven rừng Tai - ga, bối cảnh câu chuyện từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc chiến tranh Vệ quốc. Cũng giống như " Thép đã tôi.." tác giả câu chuyện sống nó rồi mới viết nó, nhân vật chính của câu chuyện chú bé Gia min đã cùng với những người dân làng Tai - sét sống, chiến đấu, lao động và học tập kiên cường làm nhiệm vụ của hậu phương lớn đảm bảo cho những tuyến đường sắt luôn luôn thông suốt ra mặt trận, góp phần chiến thắng phát xít.
Đây là một câu chuyện dài, với lối viết dung dị, văn phong trong sáng, toàn bộ câu chuyện không có nhiều kịch tính, thắt nút mở nút nhưng nổi bật lên là tình yêu thiết tha của tác giả với con người và vùng đất ven rừng Tai ga, có thể hiểu với con người và thiên nhiên như thế, họ đã sống và cống hiến. Câu chuyện này không biết vì sao...không thấy nổi tiếng.
Mình thích đoạn trích này. Ngày xưa đọc xong rồi suy nghĩ mãi, không biết ước mơ thứ nhất của Giamin là gì, thật ngố:))
" Các chàng trai và các cô gái quay tròn dưới điệu nhạc đượm buồn. Thậm chí Giamin không nhận thấy Tamara đã cùng các bạn gái đến từ bao giờ.
Trong khi cậu đang suy nghĩ có nên đến với cô ta hay không thì Nhura giật tay Tamara, gật đầu về phía cậu, liến thoắng nói với Tamara một điều gì đó.
" Điều nhảy sau thế nào mình cũng mời Tamara. Mình sẽ đi tới và nói: Cho phép tôi được mời chị cùng nhảy? Thế thôi, có gì phải sợ - Giamin nghĩ vậy và cảm thấy hồi hộp hơn trước.
Sau điệu vanxơ, Giamin rụt rè đi lại chỗ cô gái. Chào xong cậu hỏi họ bây giờ đang làm gì, lúc nào thì năm học bắt đầu. Rồi cậu nói về các vì sao, rằng các vì sao mới đẹp làm sao, nhiều lần xem phim cậu thấy các chàng trai vẫn bắt đầu nói chuyện với các cô gái như vậy. Tamara và các bạn nhìn nhau cười. Giamin đỏ mặt, không biết nói gì nữa. Cậu có cảm giác như tất cả đang nhìn và lắng nghe những lời nói ngốc nghếch của cậu.
Cuối cùng Misa đã chơi đến bài " Andriusa". Ai mà chẳng thuộc lời của bài hát chân thành và hơi có phần lả lơi này:
Ơi, Anđriusa, tại sao chúng ta phải buồn
Chớ vội cất đàn, hãy chơi to lên nào
Chơi lên cho núi đồi phải nhảy
Và các vườn cây xanh tươi phải xào xạc...
Giamin vẫn đỏ mặt, lo lắng nghĩ " Mong sao Nhura không mời Tamara nhảy trước mình'. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm lại gần Tamara khẽ nói
_ Ta ra nhảy đi....
Mấy giây mà Giamin chờ Tamara trả lời đối với cậu lâu như hàng thế kỷ. Nếu cô từ chối thì cậu sẽ nói to cho mọi người nghe: " Tôi muốn thử cô đấy thôi"
_ Mình đã nghĩ là cả điều này cậu cũng không mời mình đấy. Đi hái quả cũng có cho theo đâu... - Tamara mỉm cười rất cởi mở làm Giamin lập tức quên hết những gì cậu vừa nghĩ.
Cậu hoàn toàn ngây ngất vì hạnh phúc. Cậu nghe thấy hơi thở của cô, mái tóc quăn của cô đã mấy lần chạm má cậu. Cô ta bé và mảnh dẻ làm sao - cậu nghĩ và tưởng như có thể nâng cô trên hai tay mà nhảy cũng được.
- Sao trước đây cậu không mặc bộ quần áo này? - Tamara đột ngột hỏi - Cậu mặc vừa lắm - cô nói tiếp, chân thật.
- Thật chứ?
- Tất nhiên rồi - cô gái lại mỉm cười.
- Mình tiễn Tamara về nhà nhé? - Cậu hỏi rồi dừng nhảy, hoảng sợ vì chính câu hỏi của mình. Cậu không nhận thấy người khác đang va vào mình, trách cậu đứng cản họ nhảy.
- Thế nào tất cả chúng ta cũng về cùng nhau. Nhà chúng ta ở gần nhau cả mà. Một mình, mình sợ lắm - cô gái trả lời, vẻ như lúng túng.
- Không mình muốn tiễn Tamara về một mình kia - Giamin nói, giọng đã tự tin hơn.
- Được - nghĩ một lúc, Tamara khẽ đáp.
Ban đêm trời đã rét, báo hiệu mùa thu đang đến. Hơi lạnh. Giamin và Tamara đi bên nhau, ngón tay họ lúc thì khẽ chạm, đan chéo vào nhau, lúc thì gỡ ra, xa nhau. Rồi bỗng Giamin nói, nói nhanh, về việc cậu sẽ học và làm việc, sau này cậu sẽ tới Matxcowva. Cậu rất muốn được nhìn thấy thành phố này, dù chỉ thấy một lúc thôi...
- Đấy là ước mơ thứ hai của mình - Giamin nói.
- Thế ước mơ thứ nhất là gì? - Tamara tinh nghịch hỏi.
- Bây giờ mình không thể nói.. Một ngày nào đó tự Tamara sẽ hiểu.
Hai người lại im lặng.
Họ đứng rất lâu cạnh nhà Tamara. Giamin cởi áo ngoài khoác lên vai cô. Chiếc áo che kín cô gái như một chiếc bành tô. Nghe có tiếng chân đang bước, họ đứng khuất sau một bóng cây dương cổ thụ cạnh cổng.
- Mình ấm rồi, cẩm lấy - cô gái thì thầm nói và cởi chiếc áo khoác ra - Chắc cậu rét lắm?
- Hoàn toàn không. Mình là dân Xibêri mà - và Giamin lại khoác chiếc áo lên vai cô gái.
- Ngày mai cậu phải đi làm, về đi!
- Không, Tamara về trước.
- Nếu vậy, mình tiễn Giamin nhé, được không? - Tamara nói.
- Được - Giamin cầm tay Tamara. Họ chậm rãi đi dọc đường làng.
- Nhà Giamin đây rồi, về đi. Cầm lấy áo này. Mình chạy về nhà đây.
- Khoan, gượm đã, thế không được - Giamin khẽ giật tay cô gái - Bây giờ mình sẽ tiễn Tamara. Có thể Tamara sẽ gặp điều không hay, biết đâu đấy. Đêm đã khuya. Còn ở đây thì có con chó nào mà không biết mình.
- Không, không cần. Gần đây thôi mà. Việc gì phải sợ cho mình? Tamara từ chối - Thôi thế cũng được, cuối cùng cô đồng ý.
Cứ thế họ tiễn nhau cho đến khi mặt trời bừng sáng ở phương Đông, giấu kín các vì sao ở một nơi nào đấy".......
ha ha...câu chuyện này buồn cừi vật vã. Khi yêu thì loài ngừi trở nên ngớ ngẫn một cách rất đáng yêu, đằng í heng :))
Trả lờiXóa