Khi tôi ngồi viết những dòng này, Tet dường như đã đi qua tôi, đã nhạt đi không khí linh thiêng của trời đất Tet, truyền thống Tet, tổ tiên Tet, chỉ Tet holiday là mới bắt đầu. Miền Bắc mấy hôm qua trời thật lạnh, lạnh sắp rụng tai càng làm tôi ở trong Tết và nhớ Tết xưa dù chưa xa lắm, nhớ mùi thơm của khói pháo làm ấm lên không khí. Sinh ra và lớn lên ở "ngoải" tôi thật chẳng hình dung được miền Nam mặc áo ngắn tay cúng giao thừa thì thế nào; nhưng giao thừa nào cũng xúc động nếu nghe bài hát "Gửi nắng cho em". Vì thế Tết hẳn là một cái cớ thiêng liêng kéo gần văn hóa, Tết là Tết chung. Thật hạnh phúc biết bao khi chúng ta có Tết để dù đi đâu ai cũng nhớ về chung vui bên gia đình. Tôi đọc trên net một câu chuyện về cô gái phải tu 500 năm để được nhìn thấy người đàn ông của mình trong giây lát. Tu tiếp 500 năm để được chạm vào vai người yêu. Vậy 1000 năm chỉ được nhìn một cái, chạm vai một cái. Vậy những người trong một gia đình kiếp trước phải tu bao nhiêu năm để bây giờ là ruột thịt của nhau? Kiếp trước đã tu kỳ công như thế sao kiếp này đôi lúc bị cái ngán ngại của bổn phận mà sao nhãng ? Có lẽ vì thế mà mới có Tết, để người ta cúng giỗ tổ tiên giữ gìn văn hóa, để quan tâm đến người ruột thịt, để cảm thấy lờ mờ về hàng nghìn năm tu luyện. Không hưởng thụ Tết hẳn phí 1000 năm tu.
Cách đây nhiều năm, Vũ Đình Liên từng viết " Ông đồ vẫn ngồi đó. Qua đường không ai hay. Những người muôn năm cũ. Hồn ở đâu bây giờ?" như một tiếng thở dài tiếc nuối sự vận động của quy luật giá trị. Những ông đồ bây giờ đã xuất hiện lại, có nhiều ông đồ trẻ măng ngồi họa những nét xưa cũ; cũng không lạm bàn về trào lưu. Một người bạn vừa mới rủ tôi học thư pháp, nếu tôi có duyên với môn này có lẽ chữ đầu tiên tôi muốn viết tặng những người cùng thời là chữ An. Còn những chữ như Phúc, Nhẫn, Đức tôi thấy mênh mông quá mình sao có thể hiểu. Một người khác lại muốn học chữ Nhẫn, không phải chữ nhẫn với bộ đao mà là nhẫn cỏ hoặc nhẫn 18K
Tôi đã có những đêm giao thừa không ở nhà. Thường thì những người đón giao thừa tại cơ quan phải là những người rất yêu công việc họ đang làm; không gian và thời gian ấy cũng thiêng liêng lắm, vắng nhưng cô đọng, đằng sau tiếng nổ của sâm banh không chỉ là giấy trang kim vương vãi trên sàn, lúc ấy người ta cũng cảm nhận sâu sắc về tình đồng đội. Cuộc đời hợp tan là lẽ tự nhiên, có thể không ý thức nhưng họ mong giao thừa năm sau họ lại đứng ở đó cùng nhau trong không gian của những người đồng chí.
Và nữa, những người đón giao thừa tại cơ quan hẳn là những người có đằng sau mình một người nội trợ chu toàn; người ta sẽ yên tâm ra tiền tuyến khi vững tin ở phía hậu phương.
Mùa xuân đã đi những bước chân đầu tiên ở quanh đây. Ngày mùng hai, đã qua Tet của tín ngưỡng tâm linh bắt đầu Tet của lễ hội. Rồi lại ngày mưa xuân phơi phới bay, hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy. Sự vận động muôn đời đông rồi lại xuân, hạ, thu. Ta lại nghe bài hát Gửi nắng cho em vào một ngày rất gần nào đó.
Mong sự bình an đến với tất cả mọi người!
(Note cũ 2008 của em)
Cách đây nhiều năm, Vũ Đình Liên từng viết " Ông đồ vẫn ngồi đó. Qua đường không ai hay. Những người muôn năm cũ. Hồn ở đâu bây giờ?" như một tiếng thở dài tiếc nuối sự vận động của quy luật giá trị. Những ông đồ bây giờ đã xuất hiện lại, có nhiều ông đồ trẻ măng ngồi họa những nét xưa cũ; cũng không lạm bàn về trào lưu. Một người bạn vừa mới rủ tôi học thư pháp, nếu tôi có duyên với môn này có lẽ chữ đầu tiên tôi muốn viết tặng những người cùng thời là chữ An. Còn những chữ như Phúc, Nhẫn, Đức tôi thấy mênh mông quá mình sao có thể hiểu. Một người khác lại muốn học chữ Nhẫn, không phải chữ nhẫn với bộ đao mà là nhẫn cỏ hoặc nhẫn 18K
Tôi đã có những đêm giao thừa không ở nhà. Thường thì những người đón giao thừa tại cơ quan phải là những người rất yêu công việc họ đang làm; không gian và thời gian ấy cũng thiêng liêng lắm, vắng nhưng cô đọng, đằng sau tiếng nổ của sâm banh không chỉ là giấy trang kim vương vãi trên sàn, lúc ấy người ta cũng cảm nhận sâu sắc về tình đồng đội. Cuộc đời hợp tan là lẽ tự nhiên, có thể không ý thức nhưng họ mong giao thừa năm sau họ lại đứng ở đó cùng nhau trong không gian của những người đồng chí.
Và nữa, những người đón giao thừa tại cơ quan hẳn là những người có đằng sau mình một người nội trợ chu toàn; người ta sẽ yên tâm ra tiền tuyến khi vững tin ở phía hậu phương.
Mùa xuân đã đi những bước chân đầu tiên ở quanh đây. Ngày mùng hai, đã qua Tet của tín ngưỡng tâm linh bắt đầu Tet của lễ hội. Rồi lại ngày mưa xuân phơi phới bay, hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy. Sự vận động muôn đời đông rồi lại xuân, hạ, thu. Ta lại nghe bài hát Gửi nắng cho em vào một ngày rất gần nào đó.
Mong sự bình an đến với tất cả mọi người!
(Note cũ 2008 của em)
Thế cái người muốn chữ nhẫn cỏ or 18k từ 2008 năm nay mong chữ gì nhể, :))
Trả lờiXóaSao 2008 tới giờ mà giọng viết khác vậy ta?
Trả lờiXóaĐùa đấy. Note này viết hay lắm NLVD à.
đọc hay quá, nhất là cái vụ "tu"
Trả lờiXóanhưng mà mấy câu thơ này hình như bị ghép 2 câu khổ này với hai câu khổ khác rồi: "Ông đồ vẫn ngồi đó. Qua đường không ai hay. Những người muôn năm cũ. Hồn ở đâu bây giờ?"
Oạch, năm nay ta trực ngày 30 Tết đây, nhưng chắc không phải vào cơ quan :)
Trả lờiXóa- Chu Nam Cuong: em không biết :)
Trả lờiXóa- Lana: khác thật không chị?
- Anh Phú: thôi gặp đúng nhà thơ rồi :D. Em cứ nghĩ 4 câu đấy ở một khổ, thấy anh nói vậy bèn search mới thấy mình lắp ghép liều. Dưng mà, có lẽ 4 câu đấy mang tinh thần chủ đạo của bài thơ này, nên thôi em cứ để thế nhé, hé hé.
- Nina: Chị là lãnh đạo nên trực kiểu đấy là kiểu trực làm giả ăn thật. Bài này viết bằng nick khác, ở chỗ rất không hàn lâm nên ngày xưa chị không đọc à? Người rủ em đi học thư pháp là bà Tykva:D
ơ sao cái còm reply Nina của em đọc lên như có mùi thuốc súng thế nhỉ? chụt chụt. quên không bắn mấy phát mặt cười vào rồi :)
Trả lờiXóahehe, đúng là Trái đất bé bằng quả cam...
Trả lờiXóa