Một mình ngoài hiên tối, hong tóc khô, ngửa mặt lên trời. Thấy bóng cây ăn quả trên nền trời thẫm đen.
Đi vào nhà, bảo H, cho nhờ máy tý.
Nó out game thì mình ngồi vào đây.
Làm sao gõ lại cảm giác vừa nãy của mình?
Không hẳn buồn. Là thương.
Nghĩ...
Ta đã phải trả giá cho trưởng thành, bằng tuổi thơ, ký ức, nỗi yêu thương. Ở ngôi nhà này, viên gạch, bậu cửa, gốc cây...con đã lớn lên. Rồi ước muốn phải đi xa, phải độc lập, phải bay, phải như một người phụ bạc.
Trưởng thành có nghĩa là phụ bạc.
Đến lúc hoài quê hương thì đã lớn quá rồi.
Làm sao quay lại tuổi thơ, làm sao bố mẹ luôn sống mãi với ta, làm sao bố mẹ còn sống để luôn đợi ta ở nhà, đợi đến lúc ta tuyệt vọng hay hạnh phúc mà quay về?
Có những người bạt đi. Đến lúc về lại nhà cha mẹ thì buồn. Trách những người ở nhà không giữ ngôi nhà cha mẹ như ký ức. Nhưng giữ làm sao được mọi thứ như ký ức?
"Suốt nửa đời phiêu bạt con trở về úp mặt vào sông quê"
Hôm nay con ngồi trước hiên nhà.
Khóc...
Cho những hèn kém, yếu đuối, tham vọng. Gánh nặng cuộc đời.
Mang theo.
NLVD: Được trở về ngôi nhà tuổi thơ để mà có những phút ngồi trước hiên nhà suy ngẫm 'mình là ai', thế cũng là hạnh phúc...
Trả lờiXóaRồi lại trở về với hàng ngày, cuộc sống... nhưng sẽ nhìn mọi thứ đẹp hơn, nhé.
Những suy tưởng đẹp. Chỉ cần ngắt câu gọn hơn, chắt hơn, thêm vào chỗ cậu em một câu tả cậu ấy, em sẽ có một bài thơ đương đại thật dung dị đóa :-)
Trả lờiXóaôi trời!!! hôm nay mới mở được cửa bò vào nhà của đằng í ;))
Trả lờiXóaLu và NLVD: Sao 2 em vào nhà nhau khó thế nhỉ? Anh vào đều đều mà!
Trả lờiXóaNLVD: "Về quê xưa, để sống êm đềm giấc mơ. Về quê xưa, tìm bóng những ngày đã qua. Và say sưa, cuộc sống bên ngàn lũy tre. Xa lánh cuộc đời khắt khe...". Em nhớ câu này, đúng không?
Rất thích những chút lãng đãng buồn nhưng đằm thắm thế này.
Trả lờiXóanghe thương quá hà, hug D cái xoxox
Trả lờiXóa