Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Món ngon mẹ nấu

Thi thoảng trên mạng tui gặp những cô gái nấu những món ăn ngon và đẹp như những bức tranh tĩnh vật, các cô thường nói học nấu ăn từ mẹ, mẹ nấu cho ăn từ nhỏ rồi cứ thế học mẹ mà thành thôi.

Cùng trong thành phố mà mấy năm mới ngồi cà phê với bạn. Bạn nói mọi việc thì cũng như vòng quay bánh xe , nói chung là tốt, chỉ đôi khi có những xích mích nhỏ, tỷ như chồng bạn không bao giờ thừa nhận mẹ chồng nấu ăn dở và không biết chọn mua hoa quả.

Tui có một người mẹ không biết nấu ăn. Ngày nhỏ, bố đi công tác xa, người ta có câu "Vì chàng thiếp phải bưng mâm", người đàn ông ít ở nhà nên phụ nữ và trẻ em cứ rau dưa mà đi qua những ngày tháng đạm bạc đó một cách tự nhiên.

Nên chị em tôi là những đứa dễ ăn nhất trong đám bạn cùng thời. Nấu ăn chưa bao giờ là điểm mạnh của tôi, dù có những lúc tôi in the mood với nó, tỷ như hay tập tành làm mấy món fast food kiểu vịt om sấu, salat Nga, mì Ý hay caramen, (toàn món dễ phải không?). Hì hục nấu thì thằng em nó cũng chẳng khen ngợi gì đâu, nó ăn sao cũng được, và toàn chê béo.

Nhưng tôi biết nó sẽ không bao giờ thừa nhận với một cô gái nào đó rằng mẹ nấu ăn dở. Những món ăn ngày thơ ấu, dù sau này chân trời góc bể đứa con vẫn ăn bằng ký ức, bằng tình mẫu tử, bằng nỗi nhớ về những ngày tháng yêu thương, dịu ngọt, thơ ngây và cả cơ hàn, bằng nỗi dự cảm xót xa rằng mẹ thì ngày mỗi già đi để con lớn lên. Và ấu thơ có trở lại bao giờ?

Nên, bạn ấm ức mà làm gì cho mệt, về nhì đi. Tình cảm giữa mẹ với con trai là một loại tình cảm đặc biệt. Khi em tôi đi học, mẹ tôi dặn chẳng may có ngày lang thang cù bơ cù bất, khi không có gì để ăn hay mọi người hắt hủi thì phải trở về nhà, mẹ lúc nào cũng chứa, bất luận trong hoàn cảnh nào. Nghe lại câu chuyện đó, tôi thấy lòng rưng rưng, sao mẹ không bao giờ dặn tôi câu đó? hay là tôi đã lớn còn thằng kia thì luôn bé bỏng?

Tôi lan man rồi đó. Đi thi hát với thần tượng mà như thế này anh Hồ Hoài Anh gọi là hát tóe loe ra, vì không tiết chế được cảm xúc:). Quay lại chủ đề nhé, bạn biết vì sao tôi rươm rướm khi đọc bài thơ "Chợ biển" không, vì tôi nhớ ngày xưa quá, khi còn biển bạc rừng vàng, bạn đã bao giờ ăn con "ruốc" là một loại động vật biển rẻ tiền chưa? Giả dụ sau này có kiếm được mà mời bạn, bạn sẽ nói ngon gì đâu, vì bạn không ăn nó bằng ký ức.

Như một bloger từng nhớ về bánh trung thu mậu dịch rằng: "Kiếm ở đâu ra món xa xỉ đó bây giờ"

4 nhận xét:

  1. đằng í ợ, ruốc biển mà xào nó lên cho quẹo lại bỏ vào lọ cất để dành như lương khô, lâu lâu dở ra ăn với cơm nguội thì...đời ko còn gì ngon hơn :D

    Trả lờiXóa
  2. Lu ơi, anh Phú ơi, con ruốc này lâu lắm rồi mình không thấy, cứ nghĩ hồ đồ là không có ai trên thế giới ảo biết nó đâu. Vậy, điều mình biết là có hạn, mà cuộc đời dài rộng mênh mông, ha?
    Để học cách chèn cái link bài thơ vào chữ "Chợ biển" nha, thì cái entry này, nhớ phải biết. Hi hi.

    Trả lờiXóa
  3. hik, chi ui sao e k0 go~ duoc tieng Viet co dau' o day????? font nao cung k0 duoc i, hm....
    Dung ma e cuc ky thich an con ruoc i', chepchep, chi noi lam e lai them`, hikhik, mon' i' la`dac san day, ai ma k0 biet den no thi` dung' la 1 su dang' tiec lon', hi'hi' ^_^

    Trả lờiXóa