Tối qua chat với bạn làm mình hoài cổ rồi nha.
(2005) - Cái ti vi đen trắng, vỏ màu nâu bằng nhựa có những vân vân giống như bằng gỗ bố mua về sau khi nhà bán con lợn tạ. Buổi chiều bán lợn, buổi tối muộn bố đi đâu về, nói với mẹ như thế, như thế...Có 2 nhà bán ti vi đen trắng, họ thêm tiền mua ti vi giải mã ( Những năm ấy ở HP có hàng tàu Nhật về, giải mã đi là được ti vi màu, lòe loẹt như tranh dân gian Đông Hồ ấy). Và bố đã chọn cái này, chắc là nó có tên, giống như điện thoại bây giờ có tên 02, nhưng tên nó bây giờ thì chịu, may chăng chỉ có bố là nhớ.
Tivi có một cái núm to để chuyển kênh, bên dưới có 3 núm nhỏ, 1núm chỉnh sáng tối, 1 núm chỉnh âm thanh, còn 1 cái nữa chỉnh cái gì quên rồi. Hồi đó chỉ xem có 2 kênh thôi, mỗi lần chuyển kênh bật xoay cái núm to kêu cành cạch, cành cạch. Đài HP kênh 10, đài TƯ kênh 12. Sau một thời gian HP có thêm kênh 10 VHF thế là có thêm 1 kênh, cành cạch, cành cạch.
Thế là nhà có ti vi. Cái câu vang vang này mang lại niềm vui như thế nào nhỉ, giống như mình có đt di động, không , vui hơn, giống như có ai đó đang thích mình, mà mình cũng thấy người ấy rất đáng yêu.. Có lần đi xem nhờ, bị chó hàng xóm đuổi chạy té khói, rồi có lần ngủ quên, hết phim phải dậy đi về nhà, cứ hậm hực vì đang ngủ dở mắt. Tính ra cũng xem được bao nhiêu phim hay, đến bây giờ vẫn nhớ: Angiêlic, Mười bảy khoảnh khắc mùa xuân, Tất cả các dòng sông đều chảy, Nôtỳ I sau ra...
Có một cái ti vi trong nhà giống như có thêm một người bạn, những mùa hè sông Đà hết nước, chỉ có ti vi đen trắng mới chạy được ắc quy, cả xóm sang xem nhờ. Nó thấy mình quan trọng, lấy ghế cho người này, trải chiếu cho người kia, chuyện nở ngô rang, nó học cách chung sống cùng nhau trong cộng đồng, tình cảm gắn bó tha thiết. Không như nhà cái ông gì đầu ngõ, hồi nó còn bé quá, vào xem, rụt rè, ông gọi lại hỏi mày con cái nhà ai, tao mất bao tiền mua cái ti vi mà không được một câu cháu xem nhờ à. Hí hí.
Tới khi H đi học ĐH, em mang cái ti vi đó lên cho có phương tiện nghe nhìn, đời SV có thêm thông tin là quý lắm. Cái TV đen trắng vẫn kiên cường sống cuộc đời đen trắng. Lần lâu rồi chuyển nhà T bảo vứt đi chị nhé, vứt đi đỡ phải mang nặng lắm. T cứ dỗ mình vứt nó đi giống như đã từng vứt một cái chăn bông cũ của mình từ trên tầng 5 KTX. Nhưng cái ti vi này không giống một cái chăn bông, chị giữ nó lại như giữ một đồ vật thân thiết thời thơ ấu, sau này chị có già đi vẫn nhớ có 1 cái ti vi đen trắng đã từng đồng hành.
Giống như bây giờ xem bóng đá, chị hay nhớ giọng một BLV xưa vang vang " Trên màn hình đen trắng của các bạn các cầu thủ đội A mặc áo sáng màu, quần và tất sẫm màu....."
Update: Ti vi này tôi đã cho rồi, một người quen hỏi xin để bày trong ngôi nhà mới. Giờ đây ngồi đọc những dòng này tôi ngậm ngùi mình nông nổi. Cuộc đời thật lạ, có những thứ tôi luôn muốn giữ bên mình mà bỗng chốc buông tay dù chẳng có lý do gì. Không biết khi tôi có nhà mới định xin lại người ta có trả không nhỉ?
he he, lẽ dĩ nhiên là họ ko cho lại rồi. Rút kinh nghiệm nhá đằng í :D ...có những thứ đã từng ở trong tay mình nhưng vì mình ko biết quý nó, ko biết giử gìn cũng như bảo trì nó, đến khi nó vào tay người khác và nguời đó lại quý nó hơn mình, thì có làm gì cũng ko lấy nó lại được. Lu rất chi là thấm nhuần chân lí này nên những gì vào tay Lu thì Lu rất là nâng niu và giử nó như bảo vật...bởi vì Lu biết rằng mất nó rồi ko có cái thứ hai giống như thế :D
Trả lờiXóaNhà người ta cũng thế đấy. Mới tuần trước trong bữa cơm, nhắc gì đến phim Tây Du Ký, lập tức nhớ ngay đến cái TV đầu tiên trong nhà, mẹ mua về cho mấy chị em xem phim Tây Du Ký. Tiền mua cái TV đen trắng đấy có được cũng nhờ bán lợn. Hồi nào trong Bảo tàng dân tộc học có triển lãm thời bao cấp, khi nhìn thấy mô hình nhà tập thể ngày xưa, một cái radio màu trắng, TV đen trắng, tủ lệch, bàn ghế gỗ, và một con lợn kêu éc éc ở ngăn trong cùng cạnh nhà vệ sinh, tự dưng chảy nước mắt, nhớ đến ngày xưa. Hẳn bọn trẻ con bây giờ không biết được đâu nhỉ, những tối mất điện, chả có gì giải trí ngoài chiếc radio, đột ngột đèn bật sáng, thế là ồn ào huyên náo hò reo rủ nhau đến nhà bác A, chú B, cô C... để xem nhờ TV . Thương thật là thương
Trả lờiXóaUh. Cái này hay quá. Nhớ ngày xưa. Lúc ấy mình còn con nít, khổ mà vui.
Trả lờiXóa- Hồi Tây Du Ký thì tớ vẫn phải đi xem nhờ
Trả lờiXóa- Hôm nọ xem dự báo thời tiết nông vụ mới biết trời nắng nóng là không được tắm cho lợn, vì sẽ bít lỗ chân lông của nó dễ cảm chết toi,. Vậy mà ngày xưa có biết qué đâu, dùng nước khoán, cứ trời nóng thì dội nước vào người nó, khoái chí tưởng mình làm được một việc tốt chứ. Ka ka.
Tớ thì:
Trả lờiXóa- Lần đầu được xem đầy đủ 1 bộ phim dài hơi (Tây du ký) chính là nhờ cái tivi đen trắng nhà mình. Bây giờ xem lại, có màu mè đầy đủ nhưng... hết thích, chắc tại màu mè làm lộ rõ những màn "bay lượn" còn thô sơ của điện ảnh... hồi đó. Hoặc là vì mình... chán cái ông Đường Tăng đến cổ rùi :D
- Tớ k0 biết nuôi lợn, vì lúc đó tớ còn bé quá. Tớ chỉ nhớ là có lần con lợn (to gần gấp đôi tớ) nó sổng chuồng mà ở nhà có mỗi mình tớ, tớ cuống cuồng ủn đít mãi mà nó vẫn chẳng chịu vào nhà cho. May sao có 1 bà đi qua đã đuổi nó vào hộ tớ. Mà lạ lắm nhé, bà ý chả cần mất công ủn mà nó vẫn ngoan ngoãn đi vào. Chắc nó biết sợ... người lớn :))
- Sau vụ đó, xét thấy tớ k0 đủ sức giữ con lợn nên bố mẹ tớ bán lợn đi cho tớ nuôi gà. Gà nhà tớ được ở chung cư 3 tầng (so le) nhé, mỗi tầng có 4-5 căn hộ gì đấy. Mỗi lần tớ đi học về là chúng nó... nhảy lộn lên chào mừng, vừa nhảy vừa kêu: "Nước đâu? Cám đâu? Cooc-cờ-ooc-cooc, Đói rồi đó nhóc..." :P Có bạn nào cũng nuôi gà "tập thể" như tớ k0?