Hôm qua đi trên đường Điện Biên Phủ thấy người ta treo mấy con chim bằng xốp để kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. Nhớ ngày 10.10 năm ấy mình nhập học, cũng rực rỡ cờ hoa như thế này.
Tối ở nhà sau cơn mưa trời quang hơn nên nghe thấy tiếng còi ủ từ xa vọng đến. Tau nhớ những lần mắt nhắm mắt mở 5h sáng chạy ra sân xếp hàng đứng ngoáy ngoáy vài phát gọi là tập thể dục buổi sáng. Thói quen gì đâu. Bây giờ thành ra không thể nào dạy được sớm và thường đi làm muộn do tắc đường.
Mấy hôm trước, mấy đứa bỏ nhà bỏ cửa đi chơi một trận bạt vía như vậy, không biết chục năm nữa có họp lại được không.
Mà hôm nay tau buồn nghe. Bao nhiêu kỷ niệm viết không biết có ra vui không. Kiểu như tau suốt ngày đi với con Thủy, con đấy nhịn ăn thì được chứ nhịn nói một ngày nó chết, nên đến cuối khóa thày Th còn tưởng tau người Nghệ An chúng mày nhớ không? luật bù trừ.
Rồi chuyện đi xuống bể con trai múc nước, đêm đen thả gàu xuống nghe tiếng ủm, hóa ra là có thằng nó đang bơi ở đó. D bây giờ bị cận đổ cho ngày xưa dùng nước bơi của thằng đó đó. Chuyện này kể ở đây rồi hé, nhưng thôi cứ cho vào.
Mà vui thì chỉ vì bọn mình chơi với nhau, keo sơn đến tận giờ thôi. Chứ so với trường ngoài, khổ như cún. Có đứa nào nhớ cái lần bật tường lối cổng sau bị ông "Thắng cười" rình bắt được, cái P bên B1 lập tức ngất luôn, ông Thắng xi ca vâu phải cho lên xe 82 chở về bệnh xá một đứa con gái mặt trắng hơn cả bút xóa.
Lớp lèo tèo vài đứa con gái ngồi trên đầu nha. Thày Tr khoa kinh tế hay nhìn mấy đứa, bảo, con gái chúng mày học nhiều làm gì, ra trường lấy thèng chồng như sắm được con chó trông nhà, đang đêm có tiếng động đập đập bảo anh ơi dậy trộm trộm, thế là xong. Có gì đâu mà phải học hành. Ha ha.
Đi làm nhiều. Va vấp cũng nhiều rồi. Thấy quý cái thời mà mỗi đứa còn là một bông hoa phượng trong sân trường. Hôm nọ H bảo, H có đứa em họ học trong trường chúng nó phải xem là con ông nào ông nào mới chơi, không như bọn mình ngày xưa toàn bắt nạt thằng H với thằng H, mà hồi đấy con quan còn ngoan. Hóa ra đồng phục không hẳn xấu, nó làm chúng ta bình đẳng trong tình bạn.
Bây giờ, bạn trên mạng hay hỏi tao, ngày xưa học trường gì. Chúng mày chẳng bao giờ bị hỏi câu đó. Vì chúng mày chẳng bao giờ quan tâm đến mạng.
Mà chúng mày đứa nào cũng giỏi. Chỉ có tao là mơ mộng viển vông. Giỏi như chị D, điển hình tiên tiến, có lần đi báo công với Bác tao hỏi sao chị làm được thì bảo mày tính ngày xưa ở nhà tao toàn chơi với bạn giang hồ, khi tao đi học chúng nó ở nhà nghiện hết cả thì bây giờ làm được. Người can trường thế mà hôm nọ bị giúp việc nó chơi xấu cũng không biết trở tay như nào. Gọi điện cho tao sụt sịt mãi.
Giờ nói chuyện với chúng mày tao cứ ngồi há mỏ như nhà báo. Nghề này, có tình huống nào giống tình huống nào đâu. Mà tao mới xa có mấy năm đã như ngố. Hôm nay tau chán đi làm quá. Tao thấy chúng mày lăn lộn sôi động ngoài kia, mà có bọn nó cứ ăn trên ngồi trốc vẽ vời những thứ sáo rỗng.
Tao viết lộn xà lộn xộn cho tao đọc chơi. Chứ chúng mày có đọc được đâu. Là vì tao đang xem ảnh, hồi bọn mình đi 2 cái xích lô trong đêm mùa thu chụp ảnh búa xua như này. Hà Nội khi đó hiền và an toàn hơn. Ăn chơi phết nhỉ. Ai bảo rằng ta không lãng mạn, ha ha.
Nhiễm giọng Hương xưa dồi tưng tửng và dễ thương
Trả lờiXóaDưng sao dùng nước bơi của thằng đó rồi bị cận vậy té ra toàn bộ chị em bị cận là do tắm nước sông Hồng gần chỗ tắm tiên do bác Vương Trí Nhàn đầu têu nhể
Vầy nè, nhiễm giọng Hương xưa dồi giờ sao ta giờ sao ta, what should i do?
Trả lờiXóaHi hi
Mà vụ bác Vương Trí Nhàn là sao, bác?
Giờ sao ta giờ sao ta là kiểu nói của Bọ Lập, điệp từ điệp ngữ rộn rộn ràng ràng rổn rảng không thể khép môi cười.
Trả lờiXóaNghe nói Vương tiên sinh là 1 trong các sáng lập viên bãi tắm tiên ngoài sông Hồng, lúc đầu chỉ có men, sau có cả women nữa, thành ra sau này người ta không có đổ thừa khi bị cận nữa, :))
:)
Trả lờiXóatrời ơi sao có tui trỏng nữa. :) híhí (cái này cũng copy nha), đang định khen là kể chuyện hay quá đi!
Trả lờiXóa