Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Nhà cũ

*Đôi khi trong giấc mơ của mình tôi thường hay mơ về nhà cũ. Ngôi nhà dựng trên mảnh đất của ông bà ngoại, phía trước cửa có một cây dừa, một cái bể nước và chuồng lợn cùng với bếp. Chúng tôi thường ngồi trên cái miệng bể nước bé ấy ăn cơm, trò chuyện và cả thả diều, ngày đó không gian trong thị xã nhỏ còn đủ chỗ cho những con diều cánh cốc bay lượn trên bầu trời. Bố làm cho chúng tôi một con diều cánh cốc, nhưng còn bé chẳng đứa nào biết thả, ngồi bên cạnh nghĩ mình thả diều được rồi:). Ngôi nhà chừng 18 mét vuông có những vết nứt ngang và sàn nhà láng xi măng nhiều chỗ gồ lên nhẵn bóng. Ông bà ngoại và các cậu ở xung quanh nên tôi ít khi bị nhốt trong nhà, thảng khi người lớn đi vắng hết được khóa cửa ngoài thò chân ra ngoài cửa sổ, trên cổ đeo một sợi dây đeo chìa khóa thì rất lấy làm oai phong lẫm liệt. Nhưng có những buổi tối nhập nhoạng mẹ phải đi giao sách giáo khoa còn tôi thì cứ lèo nhèo quấn chân đòi mẹ ở nhà. Mẹ làm thêm bằng cách giao sách trong thời gian rất ngắn, có khi mẹ còn không nhớ, không biết sao tôi lại nhớ. Ký ức trẻ con thật lạ. Dường như tồn tại một vùng nhớ mà những hình ảnh tình cờ rơi vào đó thì mãi mãi trong suốt khôi nguyên như thuở ban đầu, không hề bị tầng tầng lớp lớp những hình ảnh khác che lấp đi như vùng quên.Cuốn sách ngày xưa bao giờ cũng hay. Bài ca ngày xưa lúc nào cũng tha thiết. Chúng tôi sinh ra và lớn lên một chút ở trong nhà cũ. Nhà mới chuyển đã gần 20 năm. Cuộc sống hàng ngày gần như không có gì nhắc nhớ quá khứ, vậy mà tôi không mơ về ngôi nhà hiện tại, chỉ mơ về nhà cũ. Tôi đọc ở đâu đó rằng tính cách con người hình thành phần lớn trong 5 năm đầu đời. Vậy phải chăng chúng ta đi qua thơ ấu là đã quá nửa cuộc sống này. Ai cũng muốn mãi là trẻ con, để khỏi buồn bã về thân phận con người.
* Hôm qua mơ một giấc mơ để gần sáng tỉnh dậy khóc nức nở, đã trót khóc thì khóc cho đã đi. Có một nguyên tắc bất thành văn là không bao giờ khóc vì chuyện công việc. Thế mà nằm mơ lại khóc mới cú đỉn.
* Mùa thu đang đẹp nắng xanh trời. Muốn tải lên đây một bài hát có tên "Tia nắng sau cửa sổ nhà em" nhưng rõ ràng là không thể tải được, nó toàn báo lỗi, mà bây giờ mình phải đi ăn bún đậu mắm tôm nên không liên hệ với bộ phận kỹ thuật nhà google được. Các tình yêu chịu khó nhịn vậy. Bài hát đấy hay lắm các tình yêu ạ.

3 nhận xét:

  1. Này, ráng mừ mò mẫm cho cái link nhạc lên đi nhá. Đằng í phải học tập ngay trình độ pha học kĩ thực tiên tiến thì mới mong mần cho đất nước ta ngày càng to và bự :D

    Trả lờiXóa
  2. Ừ, chị cũng hay mơ về căn nhà cũ của mình, mỗi lần một sự kiện gắn với nó. Mơ xong lần nào cũng bồi hồi vì gần 30 năm qua rồi.
    Chắc món bún đậu mắm tôm là món khoái khẩu của em hả nên mơ về nhà cũ xong mới tự thưởng cho mình món ăn ngon??? Mới nghe thôi mà thấy nó hiện ra trước mắt đây rồi.

    Trả lờiXóa
  3. - Lu: có lẽ phải tầm sư học đạo thôi Lu nhở.
    - Vhlinh: Đúng òi chị ạ. Mà em cũng có nhiều món khoái lắm, kể cũng dễ (nuôi) chị nhỉ.

    Trả lờiXóa