Vậy là 2012 đã gần đi qua rồi. Đêm hôm qua tôi viết một entry buồn rồi trong lúc bôi đen để làm thẳng hàng các con chữ tôi đã chạm vào nút delete khiến nó biến mất như chưa từng có lúc tôi vừa khóc vừa gõ như vậy. Hà Nội lạnh một cách kiêu kỳ. Sau hai ngày cuối tuần nằm ở trong nhà thì tôi cũng rón rén mũ áo giày tất để đi gặp một người bạn đang thực sự muốn chết vì quá tuyệt vọng dù trước đó bạn là một người quả cảm can trường. Đi về tôi nghĩ những lúc tôi bế tắc tôi không có bạn bên cạnh mà lại có những người khác, thế những lúc "những người khác" ấy bế tắc thì tôi ở đâu, chịu chả biết được vì cuộc sống có phải trao đi đổi lại trực tiếp như vậy đâu. Nói chung tôi chỉ bảo bạn ấy là người ta ai cũng phải sống hết số của mình, Nam Tào Bắc Đẩu chưa gạch tên đâu mà phải xoắn. Xong rồi chúng tôi đi về trong thời tiết lạnh tê tái nhưng được cái không mưa nên đẹp lắm, rất phù hợp cho những ai muốn hưởng rét ở Hà Nội, trên Vincom mọi người mặc đẹp và lóc nhóc đông nghịt trẻ con chụp ảnh.
Hai năm rồi tôi không đọc sách văn học. Đầu tiên là vì bận quá, đến lúc hết bận rồi thì thói quen cũng kịp mất đi, tôi chả thấy tha thiết với cái gì. Hôm nọ mẹ tôi lên chơi đã mang một nửa tủ sách của tôi về nhà, còn một nửa tôi đã hứa tặng cho một người bạn. Khi giải phóng sách đi tôi thấy nhẹ nhàng lắm, chẳng ngờ có thứ mình từng quan trọng nâng niu mà lại có thể cho đi nhẹ nhàng như vậy. Vậy nên tôi nghĩ xét cho cùng, đời này chẳng có gì là không thể buông bỏ được, kể cả nỗi buồn hay niềm đau. Người lạc quan thì vui sống còn người bi quan thì lúc nào cũng tìm ra lý do để buồn hết. Viết đến đây tôi nghĩ ờ đọc sách văn học cũng làm mình lạc quan lên bao nhiêu đấy chứ, nhưng mà thói quen đã mất rồi còn đâu, giữ làm gì tình ơi đã bay xa.
Sao càng gõ càng lan man sang cái gì vậy ta? Thôi thì thân chúc các bạn bè blog một mùa Noel an lành và năm mới hạnh phúc. Rất nhiều người trong chúng ta còn một cái Tết nguyên đán đang chờ, hy vọng Tết sẽ làm mọi thứ trong tôi hồi sinh.