Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

Thư Hà Nội

Cảm ơn bạn L đã chuyển link, một việc tốt mà bạn gọi là "Vì sự nghiệp văn chương của quá khứ"


T thương yêu!
Tao đang ngồi ở cơ quan và viết thư cho mày, nhìn qua ô cửa kính trời nắng lên và dòng người thì trôi mải miết. Con đường này vẫn đẹp thế, nếu gạt hết mọi nỗi lo âu qua một bên thấy một Hà Nội đẹp mà vẫn thanh bình, phố chính nhưng ít biến động.
Tao vẫn thế, Th ạ. Đi mãi đi mãi mà chẳng tìm thấy mục đích của đời mình. Mày đã từng bảo tao là sao tao chẳng bao giờ hài lòng với cuộc sống thế. Lúc đấy tao không nhìn ra những khó khăn khi lựa chọn một thái độ sống, có những cái tao luôn ngu ngơ, và dại dột. Tết rồi, đi ăn với P cối, B tiến, T tường nói ra điều ấy lại được thằng B động viên là bằng tuổi mình có ai hài lòng với cuộc sống của mình đâu mà phải buồn. Nói thế, không buồn sao được khi bằng này tuổi mà vẫn chẳng có gì là của tao, nhiều khi nhắm mắt lại không dám tưởng tượng đến một ngày mai mà một mình đi trên đường, ăn tối một mình, sửa xe một mình, những thói quen thâm căn cố đế là đọc truyện, đọc báo SV, đi ngủ muộn, dậy muộn..không bao giờ có dịp thay đổi vì không có gì thế chỗ. Có chị bạn tha thiết bảo tao là đừng nhạy cảm quá như thế. Sau này.....

Tao lâu rồi cũng không gọi điện cho con Ng, chúng mày đứa nào cũng bận rộn quay cuồng chuyện chồng tháng này đưa bao nhiêu tiền, mua thêm bộ bàn ghế chờ Tết đến, hay thay đổi thời tiết là trẻ con dễ bị viêm phổi, chuyện sinh đứa thứ hai hay là tránh thai như thế nào. Tao thì quay cuồng với báo cáo nộp cho sếp, tất tả đến lớp học thêm, cáu gắt nhặng xị với thằng H, quay cuồng với tiền nhà, tiền điện thoại, tiền đi nhà sách, chìm đắm trong những mối tình được miêu tả một cách lãng mạn kinh điển. Và không ngừng mơ ước. Và không biết làm thế nào để biến giấc mơ thành hiện thực.
Tao có nhiều bạn gái. Họ thật sự tôn trọng và gần đây hình như hơi thương xót tao. Đi qua nhiều môi trường, ở đâu tao cũng có những người thân thiết chia sẻ những khó khăn cả vật chất và tinh thần, tao cũng chẳng chọn bạn mà chơi đâu, họ tự chọn thôi. Nhưng cũng không có ai như tao với mày cả, bây giờ cả năm có khi chỉ gặp 2 lần nhưng luôn yêu thương nhau, luôn luôn nhớ về nhau, có những lúc trong một không gian nào đó của niềm vui, của sự khám phá những điều mới lạ, giữa những người bạn tao thường tự nhủ giá mà có cái Thoa ở đây nhỉ. Còn mày thì năm nay đi chùa cũng cầu cho tao tìm được người yêu thương. Th à, tao giật mình khi nghĩ mình đã thân nhau được 20 năm, sao cái hồi bé tí ấy biết gì mà vừa gặp nhau đã thân nhau được nhỉ. Thời gian thì cũng chẳng phải tiêu chí. Cảm giác mới là điều quan trọng, cảm giác của bọn mình như là đang đi một đôi giầy cao gót được xỏ chân vào một đôi dép lê ở nhà ấy, ấm áp và an toàn.
Tao lập một box trên mạng, viết những dòng tự sự cho người tao yêu thương như một nhu cầu chia sẻ với những người vô hình, ở trên mạng cũng có nhiều cái hay, tao cũng tìm được tình bạn ở đó, những người có thế giới nội tâm phức tạp, nhạy cảm, cầu toàn và đa phần có những thất bại nhỏ trong chuyện tình cảm. Tao cũng viết cho mày ở đây, dù mày xa lạ với thế giới này nhưng lúc nào tiện thì tao in ra, gửi đi. Viết tay bây giờ chữ xấu lắm. Con cún bây giờ khôn lắm rồi nhỉ, hôm Tết gọi điện hỏi cô à, cô có nói chuyện với bạn cháu không mà tao cứ buồn cười mãi. Buổi tối đi ngủ mày đọc truyện cho nó nghe nhé, không biết nó có thích không, hôm nào tao sẽ đi mua cho nó quyển Buratinô, tao nhớ hồi bé tao được đọc quyển đấy mà, tao có ý định đào tạo nó trở thành một người đọc nhiều , ha ha.23/02/06 @ 02:06:PM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét