Thực là nghỉ ở nhà mà bất an sao đó.
Sáng nay mẹ gọi H dậy chặt quả mít ngoài vườn, lơ mơ nghe mẹ nói đêm qua nằm thấy mùi mít chín cây.
Trời mưa và mít chín.
Chỉ có điều mình về đây rồi mà không thấy nhắn tin; hỏi thì bảo thích nói chuyện trực tiếp hơn.
Mình ghét ai đó làm cho mình ngẫn ngẫn.
Mệt.
Post lại đây một đoạn text từ năm 2006, cái nhân vật trữ tình ở đoạn cuối là tuởng tượng ra. Khổ, toàn là tưởng tượng.
" Khi ta ở chỉ là nơi đất ở"
- Đó là vùng đất nơi tôi sinh ra, trong một bài văn cấp 2 tôi miêu tả là thị xã đẹp nhất vùng đồng bằng Bắc Bộ vì nó có cả núi sông và đồng ruộng. Sau này, khi lật tập hồi ký của nhạc sỹ Phạm Duy trên Đinh Lễ, thấy ông chiết tự cái tên địa danh có nghĩa là nơi con kiến an nhàn tôi bỗng ngộ ra một điều, có lẽ số phận mỗi vùng đất, mỗi con người đều bắt đầu bằng một cái tên. Với bán kính khoảng hai cây số vuông, đứng trên đỉnh núi Thiên Văn nhìn xuống cảnh làng mạc chen lẫn ruộng đồng, con sông Văn Úc chảy quanh, xa xa ống khói của nhà máy nào đó nhả những cột khói lên trời. Cảnh đẹp giản đơn bình dị mà có lúc cũng khó có cái cứng rắn nào có thể kìm lòng.. Sau này lớn đọc thơ Hoàng Anh Tú: HN nhỏ như bàn tay con gái/ Nhỏ như tay em trong tay anh" mà nghĩ trời ơi HN người ta còn xem nhỏ vậy, không biết quê mình nhỏ cỡ nào?
- Cẩm Phả là vùng đất giờ chỉ còn trong ký ức. Đó là nơi tôi ra chơi vào mỗi dịp nghỉ hè. Trong hình dung, Cẩm Phả là một thị xã với những con đường đầy bụi, thiếu vắng cây xanh, với những nhà tập thể cao tầng như những hộp vuông rubich cũ, mỗi chiều tan ca đứng trên tầng cao nhìn xuống công nhân nhà máy tản ra như những đàn kiến thợ. Có lẽ đó cũng là hình ảnh đầu tiên cho tôi khái niệm về lao động tập thể, tan ca, còi tầm. Xa Cẩm Phả đã lâu cũng không có dịp trở lại, vài lần đi Hạ Long, lần nào cũng nhớ ngày xưa mình đã được đi tắm ở một cái vịnh gần Cẩm Phả, có nhiều sứa lắm, mà không nhớ ngày xưa có phải mình đã đến Hạ Long ( từ Cẩm Phả) rồi không?
- Điều tôi thích vô cùng ở Huế là cái an nhiên, tự tại nơi này. Tôi không muốn dùng chữ thành phố vì có lẽ Huế không có đủ tố chất của một thành phố. Huế đẹp nhất vào mùa mưa, vì Huế buồn. Tôi đến Huế vào năm Elnino, đất trời dội lửa xuống TP miền Trung, vẫn thấy Huế đẹp kinh dị trong một nỗi buồn kinh điển. Có mười mấy triều vua đời Nguyễn đã ở đây và xây lên những lăng tẩm thành quách để bây giờ khách du lịch ghé qua. Vua bây giờ mua nhà nước ngoài, vua thời ấy thì xây lăng, để lại những công trình kiến trúc hoàn hảo. Nhịp sống lặng lẽ. Một cửa hàng văn phòng phẩm đối diện KS sáng nào cũng 10 h mới mở cửa hàng. Tản bộ ra phía cầu Trường Tiền qua chợ Đông Ba sẽ đi qua một trường trung học. Buổi tan truờng, nhìn áo dài trắng xoá cả con đường, nhớ một câu hát ngân lên :" Đường Phuợng bay mù không lối vào. Hàng cây lá xanh màu với nhau"
- Nếu off làm một ngày sẽ thấy Hà Nội không chỉ tắc đường, Hà Nội vẫn có những góc đẹp nở hoa sưa trắng hay hoa lộc vừng, ngồi ở góc Lý Thường Kiệt cắt Hàng Bài thấy Hà Nội bận rộn mà vẫn thanh bình, phố chính nhưng ít biến động. Hà Nội (chính ra) cũng là một nơi rèn luyện trí thông minh, lòng đam mê cuộc sống, khả năng làm xúc động người khác và biết xúc động trước một tâm hồn khác. Có người đi rất xa rất xa viết thư về nói nhớ Hà Nội, dù Hà Nội không phải quê hương. Chắc là vì, HN gắn với một chút tuổi trẻ, phải không nào?
Em cũng nhớ Hà Nội, dù đang ở trên đất HN.Hà Nội có cái gì đó làm nao lòng người lắm!
Trả lờiXóaMình ghét ai đó làm cho mình ngẫn ngẫn.<-- who? :D
Trả lờiXóa@Lu: nhân vật trữ tình ấy mà.
Trả lờiXóa