Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Tet before

Mưa phùn đã giăng trên khắp các nẻo đường miền Bắc. Những đứa con xa gần đã về đến nhà. Hà Nội bây giờ hẳn vắng và vội vã, những chuyến xe cuối đưa người ta rời xa thành phố như những nhát chổi khổng lồ quét đi đám người nhộn nhạo. Ở quê tôi, đèn nháy và giấy trang kim đã được lấy ra từ một góc tủ, treo lên những cây đào năm mới, tiếng nhạc quá cỡ đã phát ra từ mọi nẻo đường, buổi sáng chưa ngủ dậy ông tổ trưởng đã nhắc mọi nhà treo cờ. Dù kinh tế suy thoái, dù năm 2012, dù Mỹ phấp phỏng không biết có đánh I ran không, một số quan chức cấp huyện xã ở Hải Phòng đang sống trong hồi hộp, dù như thế, thì Tết vẫn cứ đến, chầm chậm và bình thản đặt lên vạn vật quyền lực chuyển mùa bất khả kháng của tự nhiên.
Ngày hôm nay, sau giấc ngủ dài tựa như cơ thể mình vừa được vớt lên dưới đáy của mệt mỏi. Tôi tự hỏi không có Tết có sao không, Tết cũng giống như một danh từ, rồi đến tuổi mà không một ai không một cái gì có thể khiến mình tuyệt vọng, thì không có Tết cũng không có sao, ngày qua ngày người ta vẫn chinh phục những mục tiêu mới trong cuộc đời với niềm vui và nỗi buồn thường nhật. Vậy, không có Tết cũng không có sao (đâu). Nhưng dù năm cũ có xám xịt đến đâu và con đường trước mặt còn ảm đạm thế nào thì Têt đến tôi luôn ngủ được, ăn được, cười nói được như một người bình thường. Chắc những lễ nghi bổn phận của tôi cũng nhẹ nhàng, hoặc giả tôi enjoy với những việc đó, nên lúc nào cũng bình yên khi Tết đến xuân về.
Hôm qua về đến nhà, nhìn ra sân sau đã thấy chó mèo lợn gà kêu oạc oạc. Buổi chiều dùng bình xịt phun nước rửa kính vào mặt bàn uống nước thấy mắt bỗng mờ đi như hơi nước trên bàn. Lòng ngậm ngùi thương người đã thành thiên cổ không còn để chứng kiến những ngày no đủ, chứng kiến xã hội tiến lên mỗi ngày, âu cũng là số phận.

2 nhận xét: