Tối hôm thứ 6 gọi điện mẹ bảo thứ hai giỗ bà nội có về được không, bảo con cũng đang định về nhưng nghĩ đến tàu xe ngại quá. Trưa thứ bảy cả khu nhà vắng lặng, mình sang phòng bên cạnh ăn cơm vẫn chưa biết có về không, nghĩ đến cảnh bò về rồi hôm nào lại lóc cóc bò lên mới gọi là thảm. Nên ông Nguyễn Bính có câu Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt là thế. Rồi em P chở ra bến xe buýt, đi trên xe buýt đã say rồi, lúc xuống xe buýt ở bến xe gió rất lạnh và trời âm u mình nghĩ đến những lần đi đi về về càng thêm chán nản. Hồi năm 2007 thấy khởi công cái đường gì quảng cáo đi có 45 phút về đến nhà bảo năm 2010 sẽ có. Mà hồi đó đi về nhà mất tiếng rưỡi, còn bây giờ thì 3 tiếng rưỡi. Chảo 2012.
Chiều nay nhìn qua trong bếp thấy giông giống ông MVK miêu tả trong Mùa lá rụng trong vườn. Nhìn bức tranh tĩnh vật cũng vui mắt và háo hức. Hồi bé không hào hứng với cúng giỗ vì hay phải làm, rửa bát vớ vẩn cũng là làm, mà trẻ con thì thích chơi hơn. Còn bây giờ thích giỗ ra phết, anh chị em họ đến nhà vừa làm vừa buôn chuyện, đến tầm này chưa ai giàu có mà lại vấp váp cuộc đời rồi, nên hay phết. Chẳng biết có phải đời sống xa nhà và độc thân làm mình yêu thích những cuộc tụ tập họ hàng hay không, nói chung cũng thú vị.
Chương trình ca nhạc năm mới trên VTV1 hôm nay rất hay. Làm cho mình nghe bài hát xong cảm động, yêu đời, yêu mùa xuân và đi viết blog bỏ bê từ lâu nay.
Năm vừa qua là một năm up and down and up and down của mình. Có lẽ đời sống từ trước bình lặng quá nên 2011 đến kỳ nếm trải những khổ nhục và hạnh phúc hehe. Dù hạnh phúc hay khổ nhục thì bây giờ mình vẫn ngồi đây, vẫn viết blog như chưa từng nói bỏ, và dù năm nay mình không ước gì cả thì mình vẫn hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Mình định viết rằng 2012 mình không ước gì cả, vì điều ước ở trong chuyện cổ tích, còn cuộc đời có bình yên nào không xót xa, có hạnh phúc nào không phải trả giá, đời sống thì luôn luôn bất ngờ, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai. Nên thôi ước làm gì, cứ tự nhiên mà sống đi.
Nhưng mà giật mình nghĩ không được, phải ước một điều đó là sức khỏe, không có sức khỏe mọi điều vô nghĩa hết. Nên ước sức khỏe nha mọi người, không cần ước khỏe như bạn Mách, chỉ không bị ốm là được rồi.
Năm 2012 của mình nó rất là bí mật. Vì thế mình cũng có tý tò mò, mỗi một ngày là một ngày chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, kể ra mình không thích như thế đâu, nhưng như thế cũng thêm nhiều kinh nghiệm.
Hôm nọ đọc blog, chủ đề vùng miền là chuyện không bao giờ chấm dứt. Hôm nay ngồi nói chuyện, mấy anh em bảo kể ra anh em mình thế là may chán, chứ không bây giờ mình khổ như thằng Bắc Hàn, đã không có táo mà ăn lại còn cuồng tín. Có một ông người Nam lái xe container bảo bây giờ cho tôi ra Bắc cho ăn vàng tôi cũng không ra, tôi cảm thấy ở đấy người ta ngồi chơi không người ta cũng định làm gì nhau. Ha ha ha. Người Bắc vào Nam rồi không thấy mấy ai ra, chỉ làm thuê một số năm rồi thành chủ hết. Còn người Nam thì, ông bố của bà mợ mình là bộ đội tập kết người Nam, mợ ấy sống ở đây từ bé, con người thì cũng tốt cởi mở nhiệt tình, nhưng mà tiêu tiền thì vô đối. Làm ra nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, nên chồng con cặm cụi mãi nghèo vẫn hoàn bình thường.
Mình bây giờ super lạc đề như một bà già. Lại nhớ bà ngoại hồi xưa già và lẫn, cả mùa đông ngồi trên giường bảo ma nó nói chuyện rào rào ở dưới gầm giường, nhưng vẫn phải ở vì nhà có phải cái thuyền đâu mà muốn đẩy đi đâu thì đẩy. Nên nhà cửa, quê quán, identity là một cái gì đó cố định như số phận, không phải ý định là thay đổi được. Nên muôn đời người ta vẫn băn khoăn chuyện ở hay về, hay chuyện sống ở đâu.
Chào năm mới 2012. Hơi thẹn thùng mà nói rằng mình yêu tất cả những người đọc blog này. Cũng như mình yêu quý hết thảy những blog mình đã từng đọc trong năm qua. Phải yêu quý thì mới đọc nhau được. Chúc mọi người sức khỏe và niềm vui.
Chiều nay nhìn qua trong bếp thấy giông giống ông MVK miêu tả trong Mùa lá rụng trong vườn. Nhìn bức tranh tĩnh vật cũng vui mắt và háo hức. Hồi bé không hào hứng với cúng giỗ vì hay phải làm, rửa bát vớ vẩn cũng là làm, mà trẻ con thì thích chơi hơn. Còn bây giờ thích giỗ ra phết, anh chị em họ đến nhà vừa làm vừa buôn chuyện, đến tầm này chưa ai giàu có mà lại vấp váp cuộc đời rồi, nên hay phết. Chẳng biết có phải đời sống xa nhà và độc thân làm mình yêu thích những cuộc tụ tập họ hàng hay không, nói chung cũng thú vị.
Chương trình ca nhạc năm mới trên VTV1 hôm nay rất hay. Làm cho mình nghe bài hát xong cảm động, yêu đời, yêu mùa xuân và đi viết blog bỏ bê từ lâu nay.
Năm vừa qua là một năm up and down and up and down của mình. Có lẽ đời sống từ trước bình lặng quá nên 2011 đến kỳ nếm trải những khổ nhục và hạnh phúc hehe. Dù hạnh phúc hay khổ nhục thì bây giờ mình vẫn ngồi đây, vẫn viết blog như chưa từng nói bỏ, và dù năm nay mình không ước gì cả thì mình vẫn hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Mình định viết rằng 2012 mình không ước gì cả, vì điều ước ở trong chuyện cổ tích, còn cuộc đời có bình yên nào không xót xa, có hạnh phúc nào không phải trả giá, đời sống thì luôn luôn bất ngờ, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai. Nên thôi ước làm gì, cứ tự nhiên mà sống đi.
Nhưng mà giật mình nghĩ không được, phải ước một điều đó là sức khỏe, không có sức khỏe mọi điều vô nghĩa hết. Nên ước sức khỏe nha mọi người, không cần ước khỏe như bạn Mách, chỉ không bị ốm là được rồi.
Năm 2012 của mình nó rất là bí mật. Vì thế mình cũng có tý tò mò, mỗi một ngày là một ngày chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, kể ra mình không thích như thế đâu, nhưng như thế cũng thêm nhiều kinh nghiệm.
Hôm nọ đọc blog, chủ đề vùng miền là chuyện không bao giờ chấm dứt. Hôm nay ngồi nói chuyện, mấy anh em bảo kể ra anh em mình thế là may chán, chứ không bây giờ mình khổ như thằng Bắc Hàn, đã không có táo mà ăn lại còn cuồng tín. Có một ông người Nam lái xe container bảo bây giờ cho tôi ra Bắc cho ăn vàng tôi cũng không ra, tôi cảm thấy ở đấy người ta ngồi chơi không người ta cũng định làm gì nhau. Ha ha ha. Người Bắc vào Nam rồi không thấy mấy ai ra, chỉ làm thuê một số năm rồi thành chủ hết. Còn người Nam thì, ông bố của bà mợ mình là bộ đội tập kết người Nam, mợ ấy sống ở đây từ bé, con người thì cũng tốt cởi mở nhiệt tình, nhưng mà tiêu tiền thì vô đối. Làm ra nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, nên chồng con cặm cụi mãi nghèo vẫn hoàn bình thường.
Mình bây giờ super lạc đề như một bà già. Lại nhớ bà ngoại hồi xưa già và lẫn, cả mùa đông ngồi trên giường bảo ma nó nói chuyện rào rào ở dưới gầm giường, nhưng vẫn phải ở vì nhà có phải cái thuyền đâu mà muốn đẩy đi đâu thì đẩy. Nên nhà cửa, quê quán, identity là một cái gì đó cố định như số phận, không phải ý định là thay đổi được. Nên muôn đời người ta vẫn băn khoăn chuyện ở hay về, hay chuyện sống ở đâu.
Chào năm mới 2012. Hơi thẹn thùng mà nói rằng mình yêu tất cả những người đọc blog này. Cũng như mình yêu quý hết thảy những blog mình đã từng đọc trong năm qua. Phải yêu quý thì mới đọc nhau được. Chúc mọi người sức khỏe và niềm vui.
tại đọc nhau rồi yêu quý nhau đấy rồi lại tại yêu quý nên lại đọc nhau đấy :)
Trả lờiXóaChào 2012 với D nhé
Hi H, là chị à :D. Happy new year chị iu quý.
Trả lờiXóaChào 2012- chào xinh tươi :D
Trả lờiXóaHehe, mình cũng yêu tác giả blog này :)
Trả lờiXóaMình yêu blog này, nhưng k0 yêu tác giả (vì k0 đồng tính :D).
Trả lờiXóa