Hôm qua đang đi bộ ra ngoài đường để bắt xe thì một bác nghệ sỹ ưu tú ở cùng khu nhà rẹt rẹt xe đằng sau hỏi "Có đi ra ngoài đường không?".Ăn mặc có tý màu sắc tết nhất nên chắc bác ý nhìn thấy sặc sỡ bác ý mới mời lên chứ quê mùa như mọi hôm thì cũng chả có cửa đi nhờ; suy nghĩ 2 giây, đi ra ngoài đường thì xa mà ở khu này vắng; bác ý có một cô bồ nhí sinh năm 90 về quê ăn tết chưa lên, mình lên xe bi giờ không sợ nó nhìn thấy nó nhớ mặt, mà vắng tanh vắng ngắt thế này cũng chả sợ ai nhìn thấy. Khổ, tính kỹ quá nó khổ vậy đấy, cứ phải tính đi tính lại. Lên xe bác ý hỏi làm ở đâu; bảo làm ở chỗ lần trước các anh có mượn trụ sở đóng phim một lần rồi đấy, bác ý à lên bảo phim Vượt qua thử thách. Rùi bác ý kể bác ý đi ra ngoài đường mua thuốc vì hôm qua bật điều hòa nóng quá nó bị cảm ngược. Rùi bác ý chở ra mình qua hiệu thuốc ra tận chỗ có taxi, gặp một anh taxi thật là đẹp trai sáng láng nhưng mình bảo ngay là anh đừng có nhảy số của em đấy nhá. Tỉnh lắm, không bị dại đâu hehe. Anh taxi cười bảo có phải đi liên tỉnh đâu mà anh nhảy số hehe. Rồi đến nơi xong việc mình lại được một taxi driver xinh đẹp đưa về. Hôm qua là ngày gì mà may mắn thế.
Nói sang chuyện không vớ vẩn này.
Ngày xưa siêu giữ bí mật. Chuyện đã vào tai là không có đường ra. Thêm nữa tại bản thân cóc có cái bí mật gì cả nên tự nhiên, a di đà phật, như cái kho. Lắm bí mật quá, mà cứ không phải của mình mới đau chứ. Mà người ta chủ động đút vào kho cũng có mà mình tình cờ nhìn thấy cũng có, lại có kiểu tình cờ biết bí mật của người không quen rồi một thời gian sau lại quen người ta thì có khổ không? Nói không nói được, để yên đấy thì chật cả óc. Đúng là số khổ.
Chuyện bí mật này là từ xưa rồi nhá, không liên quan đến chuyện mới nghe, các bạn yên tâm đừng giật mình.
Năm nay nhìn thấy vài sao quả tạ trên con đường kinh sử rồi, không biết các cụ có phù hộ độ trì cứu vớt con qua mấy cái kiếp nạn này không, báo Tết đọc siêu chán, thật là sáng suốt khi lâu nay không mất đồng nào mua báo. Và cái entry này siêu vớ vẩn, nhỉ.
Nói sang chuyện không vớ vẩn này.
Ngày xưa siêu giữ bí mật. Chuyện đã vào tai là không có đường ra. Thêm nữa tại bản thân cóc có cái bí mật gì cả nên tự nhiên, a di đà phật, như cái kho. Lắm bí mật quá, mà cứ không phải của mình mới đau chứ. Mà người ta chủ động đút vào kho cũng có mà mình tình cờ nhìn thấy cũng có, lại có kiểu tình cờ biết bí mật của người không quen rồi một thời gian sau lại quen người ta thì có khổ không? Nói không nói được, để yên đấy thì chật cả óc. Đúng là số khổ.
Chuyện bí mật này là từ xưa rồi nhá, không liên quan đến chuyện mới nghe, các bạn yên tâm đừng giật mình.
Năm nay nhìn thấy vài sao quả tạ trên con đường kinh sử rồi, không biết các cụ có phù hộ độ trì cứu vớt con qua mấy cái kiếp nạn này không, báo Tết đọc siêu chán, thật là sáng suốt khi lâu nay không mất đồng nào mua báo. Và cái entry này siêu vớ vẩn, nhỉ.