Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Tháng mười

Ngày nhà em đến ở chỗ này còn chưa có đường vào. Họ đi men men theo mép hiên nhà. Bố lấy cái thước dây chia đôi khoảng cách giữa 2 dãy một bên mái tôn kẽm lụp xụp và một bên trơ trọi một dãy móng nhà, ở giữa là khoai môn mọc dại. Em đi theo bố lên chỗ này, thấy bố làm đường đi như vậy.

Khi đến, chỉ có 2 cái móng nhà nhô lên, còn xung quanh là một biển nước. Hồi xây, H chỉ vài tuổi ngủ đêm với bố ở giữa đồng không, le lói đèn như một cái lều vịt. Nhà xây xong rồi, bà ngoại đến còn khóc suốt.

Ngày nhỏ, em hay đóng gạch ba banh với mẹ. Em cầm xẻng xúc xỉ vôi đổ vào khuôn, còn mẹ giã. Mỗi lần trộn xỉ, thừa lúc mẹ quay đi, em hay đổ rất nhiều vôi vào xỉ, nhiều hơn với tỷ lệ thông thường, mẹ nói em đổ vôi lén lút như ăn trộm. Em muốn những viên gạch cho ngôi nhà mới được chắc hơn. Bố thường chở 4 viên gạch ba banh đằng sau xe đạp đi lên chỗ này.

Cần bao nhiêu năm để có một con đường vào nhà. Cần bao nhiêu năm mua từng xe đất nhỏ từ ngoài đường cái đội từng thúng một lên đầu. Cần bao nhiêu rác từ bãi rác gần nhà. Trong mộng ước của mẹ luôn có hình ảnh một cái máy xúc từ một công trường nào đó xa xôi, nó chỉ cần thả một hai gàu đất vào nhà là tuyệt tác.
Có lần mẹ bảo, tìm một người đàn ông như bố bây giờ không có, khi cần xây thì biết xây, cần mắc điện thì biết mắc, cần đóng những cái ghế con để ngồi biết đóng.

Vườn ngày xưa trống huêch. Em nhớ cây cà chua, phải dấm bằng đất đèn thì mới chín đều được. Em nhớ mẹ trồng bí ngô, khoai lang, trồng chuối, ngày xưa em ghét ăn chuối, em biết dấm hay ra nải ( là cắt từng nải ra khỏi buồng), rồi mía dọc bờ ao, cây roi, ổi nhà mình, nhót nhà mình, khế ngọt nhà mình. Qua thời gian, mới có cây lâu niên, mới trồng xoài, trồng dừa, cây hồng, mít, lá vối, bưởi hay là chanh. Cây gì em cũng biết. Em thích vườn lắm. Hôm nay em ngồi đây, khóc cái vườn này.

Vì chúng em lớn lên, ăn học. Bố về hưu và ốm. Cái vườn ở trong góc bây giờ người ta mở đường phía sau, đang bị lấy ra để làm nhà văn hóa. Mẹ mấy năm trước cho em tiền mua đất dự án, không có tiền làm sổ đỏ. Dự án bây giờ vẫn còn trên giấy, còn vườn thì bị lấy đi.

Em còn khóc thế này. Thì người già chịu đựng mất mát làm sao đây? Mọi thứ đều phù du mà. Vật ngoài thân. Nhưng có ai đã bê từng xô đất đổ chìm nghỉm xuống ao sâu để làm nên một cái vườn mà không khóc?

6 nhận xét:

  1. oài, em ở ngành đó mà không có người quen có thể can thiệp sao? ÍT nhất phải đền bù tối thiểu những thứ hoa màu trên đó. Có luật đền bù khi lấy đất của dân đấy !
    Khóc được cứ khóc đi. Dưng ròi đừng có rầu rĩ lâu. Trong cái rủi có cái may. Bao giờ cũng vậy :-D

    Trả lờiXóa
  2. Mình không thể làm gì được để ngăn họ lấy cái vườn hả em?

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn các chị, em cũng stress một thời gian rồi, hoa màu thì được nhiêu hả Titi ơi? em rầu rĩ hết tháng này thôi.

    Trả lờiXóa
  4. Chào NLVD, đọc bài của bạn, mình cũng khóc vì có cùng chung một tâm trạng: Nhà mình ở cũng đang nằm trong diện bị lấy đi do nhà nước làm đường sắt trền cao. Chắc đền bù giá trị cũng chỉ tương đương 2-3 mét đất giá trị đất nhà mình. Nghĩ đến cũng đau lắm. Buồn suốt một thời gian. Nhưng nghĩ lại, mình được ở cái nhà giá trị hơn chục tỉ cũng do may mắn : ngày trước thì không ai nghĩ đất mặt đường giá trị như thế. Mà may mắn thì không do công sức mình, nên cũng không có gì đáng tiếc cả. Chỉ có những gì gắn bó bao nhiêu năm là đáng trân trọng. Nhưng con người cũng luôn thay đổi, và mong có sự thay đổi tốt đẹp, làm sao bắt cảnh vật không thay đổi, không phát triển được ... heee ... cái mới đến, mình lại xây dựng, lai yêu ...

    Trả lờiXóa
  5. chi tuong on roi. Doc nghe buon qua.

    Trả lờiXóa
  6. - Mừng 3Loe qua chơi và để lại còm. Dạo này hem thấy gấu đâu nhở? Mình thì trước sau vẫn khóc vườn kinh lắm, đứt cả ruột. Mà nhà mình thì hem có được chục tỉ.
    - Hương: :(

    Trả lờiXóa