Chị là học sinh giỏi, được nhà nước cử đi học tại Cộng hòa dân chủ Đức. Khi chị đang học năm thứ hai thì xảy ra sự kiện "Bức tường Berlin". Quyết định trở về nhà sau nhiều đêm suy nghĩ dù có nhiều tiếc nuối, chị thi lại vào sư phạm, lập gia đình, ly dị, kiếm sống vất vả để nuôi con. Giai đoạn đó cũng là lúc khó khăn về biên chế của ngành giáo dục. Ký ức màu trắng về con đường ngập tuyết từ ký túc xá tới giảng đường, thời thanh niên sôi nổi với ước mơ vươn tới một ngôi sao, lũ bạn xa nhà nghịch như quỷ sứ dần dần bị tầng tầng lớp lớp bụi thời gian khắc nghiệt phủ mờ.
Trong suốt những năm quen biết chị, tôi và một cô bạn nữa hay hỏi nhau, tại sao người phụ nữ nhân hậu, thông minh, lãng mạn lại không may mắn trong cuộc đời như vậy. Rồi chúng tôi tự rút ra là đã có một lựa chọn sai ở môt thời điểm nào đó. Đấy, lựa chọn là quan trọng lắm nhé.
Chị chính thức một mình nuôi con từ khi con được 2 tuổi, mười mấy năm qua con bé không gặp bố, à, có gặp tình cờ một lần, vậy thôi. Dù khó khăn nhưng chị vẫn dồn tất cả tâm huyết vào việc nuôi dạy con, không giỏi giang xuất chúng thì ít ra cũng mong con bằng bạn bằng bè.
Nhưng chị thất vọng. Dưới sự dạy dỗ chu đáo của chị, con bé hiếu thuận nhưng nó học hết sức bình thường.
Chị buồn lắm. Tôi vẫn động viên chị, học giỏi không phải yếu tố quyết định cuộc đời người ta chị biết rồi còn gì, học giỏi như chị đấy có sướng không. Chị bảo, nhưng con bé không có đam mê và khát vọng thay đổi. Thì chán. Sao chị buồn thế. Chị mơ ước biết bao được làm mẹ của một đứa học giỏi.
Rồi chị gặp lại người yêu cũ. Anh vừa trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Họ quyết định về với nhau, anh chưa có con nên mọi việc cũng đơn giản. Hạnh phúc mỉm cười với mẹ con chị, cuộc sống của gia đình họ từ đó lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Và hy vọng của họ đã được đền đáp, chị sinh con gái thứ hai sau mấy năm chờ đợi. Anh về quê nhờ ông thầy tử vi ngày trước từng lập lá số tử vi cho anh để xem cho con nhỏ. Theo đó con bé lớn lên cao ráo xinh đẹp thông minh vượt bực văn võ song toàn có nhiều người ưa thích nhưng không được hạnh phúc nhiều khi cô lẻ vì bản tính quá ham thích công việc.
Tôi học được câu này trên net (:D), bảo: Chị thấy chưa, con gái thì nên giỏi vừa thôi. Người ta học cách đam mê thì phải học cách bằng lòng nữa. (Nhở, mọi người nhở, hi hi)
Chị bảo: Kệ, cứ giỏi đi, xem (đời) nó làm gì được mình!
(Ghi chú: chị V và bạn L có đọc blog này, nhưng tranh thủ lúc chị V đang nằm ổ em buôn trộm một tý)
ước gì mối tình đầu của mình cũng "một mình" nhỉ?
Trả lờiXóaChị bạn em thật dũng cảm. Mấy ai dám thách thức cuộc đời như thế nhỉ? Ừ, thì xem nó làm gì được mình! Hì
Trả lờiXóaCuộc đời mỗi người như thế nào, ngoài sự cố gắng của bản thân còn là những 'sắp xếp khách quan' của số phận. Vì thế mình (và con mình cũng thế) cứ sống hết mình, sống thiện, yêu cuộc sống, và luôn phấn đấu, và cuối cùng là hài lòng với những điều mình có. Thế, theo một cách nào đó là HP, NLVD có đồng ý không?
Trả lờiXóaThông minh hay không thông minh là inate, ko thay đổi được, nhưng thông minh chưa hẳn hoàn toàn trùng với HP. Vấn đề là chị bạn và chồng chị phải hết sức tế nhị đừng để trong đầu mình có sự thiên lệch (dù chỉ là thiên lệch hy vọng) giữa hai đứa trẻ. Đứa trẻ sẽ chỉ học được cách hài lòng với c/s nếu bố mẹ đừng luôn tỏ ra thất vọng về nó.
Trời ơi! Nếu thấy con làm sao thì bố mẹ phải tự kiểm điểm mình đầu tiên nhá.
Trả lờiXóa@hcmkttritue: oạch, vậy bạn cũng giống chị bạn mình hả?
Trả lờiXóa@ A Thụy, Lana, Titi: Thanks mọi người đã còm bài này của em nhé. Dạo này viết blog cứ ngượng ngượng, có lẽ private quá, cảm giác rất là khó tả.
Này, đừng để blog private nhé..., kệ xem đời làm gì được...
Trả lờiXóaNina: sao cái blog của chị nó lại tụt xuống tận mắt cá chân blog của em thế nhỉ?
Trả lờiXóa