Hôm nọ bác Nhị Linh (nhờ sự chỉ giáo của Typhoon mình có vẻ đã biết cách dẫn link) rất chi là ngạc nhiên khi "ở HP cũng có người đọc blog tôi"
Blog bác Nhị Linh lên cả BBC, nổi tiếng thế nên lúc rỗi mình cũng nhắm mắt nhắm mũi mà đọc, chứ chả hiểu mấy. Nên mình hiểu cái tinh thần câu của bác NL là : Ở HP (mà) cũng đọc blog tôi (cơ à), hí hí. Ông kia đã đọc lại còn kể là mua được mấy quyển mà bác NL cho rằng ở HN không có, mua ở PN book của HP.
Thật ra thì cái suy diễn của bác NL (nếu mình suy diễn đúng cái ý suy diễn ẩn ý của bác ấy) rất chi là logic, không có gì bàn cãi. Nó chỉ là mở bài để mình viết cái entry này mà thôi, mở bài này có duyên dáng không nhỉ, hí hí.
Hồi mới đi làm ở HP, mình đi học thêm một lớp tại chức kế toán của trường Thương mại. Ở đó mình gặp bạn, làm công nhân cảng, thợ điện, công việc hay phải làm ngoài trời, trên những con tàu vào cảng. Bạn hồi đó đang làm thủ tục li dị chồng, nuôi một con gái hai tuổi, sau này mình mới biết lúc ấy bạn cắp con ra ở riêng trong một căn hộ cũ gần xóm liều.
Theo logic mình biết hiển nhiên bạn chả có liên quan gì tới sách cả. Thế mà bạn lại đọc rất nhiều, đọc có hệ thống từ thời văn học hiện thực phê phán cho tới Nguyễn Thị Thu Huệ, Phan Thị Vàng Anh. Hồi đó chưa nhiều sách dịch như bây giờ chứ nếu có mình ngờ rằng bạn cũng chơi tất. Bạn chính là người tạo ra thói quen đi nhà sách (để ngắm) cho mình, hay ghê, chứ trước đây mình chỉ đọc tủ sách nhỏ của gia đình thôi, nhà mình xa thành phố.
Bạn còn tham gia câu lạc bộ chụp ảnh nữa, hồi đó chụp ảnh nghiệp dư đối với mình xa xỉ vô cùng luôn.
Bạn thường nói: Tôi ngạc nhiên về bà quá. Nhiều lúc nghĩ đến bà tôi cứ buồn cười.
Mình chỉ đi học để giết thời gian thôi, nên khi không có điều kiện mình không theo học nữa. Bạn và mấy người ngồi gần chỗ của mình ấy, theo học đến khi tốt nghiệp.
Mà suốt mười năm qua, khi nào bạn cũng quan tâm đến mình. Bạn thường chúc mừng nhân ngày sinh nhật, hỏi thăm dịp lễ tết có về HP không, bạn thường gọi những cuộc điện thoại dài hồi cước phí còn là điều phải cân nhắc. Có lần bạn biến mất khoảng 2 năm, rồi đến một cái Tết lại gọi, thông báo là đã có thêm một thằng cu với một ông chồng mới, rất trẻ và handsome.
Bản chất của cuộc sống là không công bằng. Mình quá ít khi gọi điện hỏi thăm về bạn. Không biết ngày sinh nhật bạn. Nếu bạn biến mất thì mình cũng thôi, không đi tìm. Bao nhiêu năm, câu trả lời trên điện thoại của mình là Vẫn thế.
Nhưng có lẽ từ bạn mình khám phá ra rằng không có ai tẻ nhạt ở trên đời, mỗi một con người đều chứa đựng những điều bất ngờ thú vị không thể nào đoán định được cũng như cần thận trọng khi đánh giá con người.
Mà mình chỉ nhớ đến bạn thôi, chứ không có ý định gọi điện, cho dù khoảng thời gian này có thể bạn vẫn đang buồn chuyện tình cảm, như lần gần đây nhất bạn nói chuyện với mình.
Vậy là không phải cứ cho đi là sẽ nhận lại, phải không bạn?
Mình viết rời rạc quá nhỉ?
Mình sẽ đặt tên entry này là "Người đọc"* nhé?
may quá D mở blog ra. Chạy vào hug nàng 1 cái đây. Bài cảm động lắm. đúng là như vậy đó.
Trả lờiXóaHug H một cái, H buồn buồn lâu hơn em đó, giờ còn chưa mở lại kìa.
Trả lờiXóaChị muốn chèn link chỉ dẫn làm cũng dễ thôi. Em bày cho chị làm thử nhé!
Trả lờiXóaVD: Chị muốn chèn đường link dẫn đến blog bác Nhị Linh.
Trước tiên Chị copy địa chỉ của bác í( VD: http://....blogspot.com/...).
Sau đó, chị quay về bài viết của chị bôi đen chữ "bác Nhị Linh".
Kế tiếp là bấm vào ô mà có hiện chữ liên kết (nó nằm trên thanh công cụ giữa chữ T - màu của văn bản - và ô dùng để canh trái phải đó)
Nó sẽ xuất hiện hộp hội thoại yêu cầu chị nhập URL. Lúc đó chị chỉ cần dán địa chỉ mà ban đầu chị đã copy vào và nhấn OK. Vậy là hoàn tất.
Chị làm thử nhé!
Typhoon đọc mình lâu rồi mà bây giờ mình mới được đọc lại.
Trả lờiXóaNăm ngoái chị đi bụi ở Hà Tiên 5 ngày đấy, mà hồi đấy không biết cách đưa nhiều ảnh lên đây, giờ thì bị mất do hư ổ cứng rồi.
Chị đi tới 5 ngày cơ. Em thì tranh thủ đi trong vòng 2 ngày, không đi đủ nhưng chơi cũng được nhiều. Nhưng cảnh ở Miền Tây thì chắc là không đẹp bằng Miền Bắc (mấy người bạn em bảo vậy). Thấy chị đi nhiều cũng thích ghê!
Trả lờiXóaNhững câu chuyện tự sự thế này... đọc và trân trọng, không comment được gì. Em viết nhé, và chị Lana vẫn đọc...
Trả lờiXóa