Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Cơ hội sống

Hồi tre trẻ, mình hay vào bệnh viện chơi với người ốm. Có lần mình thấy ở phòng cấp cứu người ta rửa ruột một cô gái vừa mới quyên sinh. Rửa ruột theo đúng nguyên tắc bình thông nhau nhé, cứ bơm nước vào một đầu rồi cho nó ra đầu kia thôi. Cảm giác đầu tiên của mình là rất thương cô gái đó. Đã phải ra tay tự chết là tuyệt vọng quá rồi, không còn đường sống nữa rồi, trong đầu mình phỏng đoán nhiều tình huống như trong tiểu thuyết, có thể có một thằng Sở Khanh đã xa bay, ha ha, ôi cái kiếp người này sao mà phù du thế.
Rồi trong đám đông tò mò đi xem đó mình nghe thấy một người nói: vớ vẩn, bao nhiêu người mất tiền để được sống.
Câu nói tình cờ nghe được không đập mạnh vào não trạng, nhưng nó từ từ đi vào trong óc và ở luôn lại đó.
Vì đúng là như thế.

Sau này, không nhớ là có lần nào mình chán sống quá hay chưa nhưng trên bước đường đời đơn độc nhiều khi tuyệt vọng vô cùng, thì mình nhớ đến câu nói ấy. Nhớ đến hình ảnh một người thân yêu nhất còn sống được thêm chút thời gian vì khát vọng sống mãnh liệt, muốn sống, ham sống, khát vọng sống.

Có những khi, ở cánh tay tự dưng xuất hiện một cục bằng hạt đỗ đen. Mình mất ngủ hai hôm rồi phi xe vào viện K làm sinh thiết. Một tiếng chờ kết quả đi bộ loanh quanh mấy con phố nhộn nhạo. Lúc ấy nghĩ nếu mình bị ung thư thì mình thưong mẹ vô cùng, ơn nghĩa sinh thành thế là không trả được, đại loại thế, rất là thê thảm.

Vì mình biết, người chết chỉ chết xong là thôi. Còn người còn lại đã phải mang gánh nặng cuộc đời, còn mang thêm cả nỗi đau khôn xiết nhớ thương và day dứt khôn nguôi.

Mà bàn về sống chết mình cũng chưa đủ trình đâu. Đầy người hiểu thấu lẽ đời mà vẫn từ chối quyền sống trong khi những thằng nghiện cứ nhe nhởn ra. Vậy thì thôi, nhủ thầm rằng năm tháng cuốn trôi, có người sống đến già, có người phải chọn điểm dừng sớm nhưng không bao giờ được đánh mất tình yêu thương, không bao giờ lãng quên niềm hy vọng.

P/S: Hôm nọ đọc bài "Cơ hội chết" bên nhà một bác, lúc đó cảm hứng dạt dào mà không có thời gian. Hôm nay ngồi gõ lại sao rời rạc ghê á.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét