Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

Blog của Nga

Hôm nay được gặp em Phạm Thúy Nga ở blog này. Hôm nào đó về quê phải tìm cách gặp Nga mới được.

GÓC EM

thynguyen81 18 October, 2011 01:10

alt



Cuối tháng


quay trái


nghiêng phải


ngó trước


nhìn sau


em chỉ thấy thiếu anh là lớn nhất.



Đọc trên facebbook


biết anh có thêm một người đàn bà


biết anh có thêm một đứa trẻ


biết anh cộng hạnh phúc bằng mắt


biết anh nâng hạnh phúc bằng tay


em vui như chính em là người đàn bà đó…



Ông Trời vá tháng mười như thế


Ông Trời vá em như thế


thu êm trôi


thu rơi


ngang qua vai em một chiều thứ bảy


nhà bên CD Trịnh vô tình


lùa cho mùa đông chạm góc


em.

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Linh tinh tháng mười một

1.Hôm nay chị V gọi điện hỏi đã khá hơn chưa. Bảo em đã phởn lắm rồi, dù sao thì nó can't change it now. Chị V cũng như rất nhiều người chị khác của mình, thỉnh thoảng các chị lại sms hoặc buzz yahoo, hỏi em sao rồi, đừng mất tinh thần quá nha. Huhu, nghĩ lại xấu hổ làm sao, đã cheating nên bị trượt, vậy là kêu gào loạn lên là không cẩn thận em bị sang chấn tâm lý đấy. Lại còn xấu hổ với bạn L, bạn lúc nào cũng vững như bàn thạch, đến nỗi lúc bạn có chuyện cũng cóc dám hỏi thăm an ủi làm szhao, nhân đây cảm ơn bạn L đã dẫn mình đi một vòng đường ven hồ vắng tanh vắng ngắt tưởng ở cái thiền viện mật tông nào chứ chả phải ở Hà Nội.
Và vì lo sợ quá nên mấy ngày hôm nay cứ ngồi trước cái máy tính để..chát và đọc blog. Vì là lo sợ môn tới lại lộn cổ tiếp nên cóc dám đi đâu, bật máy tính nên để đọc tài liệu mà nhìn vào đâu là không hiểu tới đấy, nên càng quáng đặc lên càng không dám đi đâu làm gì và kết quả là càng đọc blog và facebook và forum. Thật là nhục.
Càng nghĩ càng nhục khi mấy đứa cùng học đứa thì lo đi buôn quần áo, đứa thì xây nhà lấy vợ lấy chồng mà không bị trượt trong khi mình chả có việc gì bị đúp. Mà sao chả bao giờ sang chấn tâm lý vì zai toàn khóc trên đống thóc vì những thứ vớ vỉn này . U già từ ngày xưa lúc nào cũng bảo, mày có làm lên đến cái chỗ to nhất ở cơ quan mày tao cũng chả quan tâm (ý là sao cứ phải vật vã vì mấy cái đó làm gì, chứ tất nhiên mình thì ngồi bệt rồi, lấy đâu ra ghế). Việc u quan tâm là việc ai cũng biết là việc gì rồi đấy.
2. Hồi xưa mình có ước một cái wishlish đủ cả khía cạnh vật chất tinh thần. Hôm nay ngồi nhìn lại có quá nhiều điều chưa làm được. Có những điều làm được lại do từ đâu mang tới chứ không phải do cố gắng của bản thân mình. Cuộc sống luôn luôn bất ngờ như thế. Thành sự tại thiên. Nên từ lâu mình cho rằng làm điều mình muốn là có được hạnh phúc nhất, điều mình muốn bây giờ là i don't care. Chả quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Đời sống ngắn ngủi chả mấy chốc mà già. Đến tuổi 30 là đã thấy sức khỏe xuống rồi, ngày xưa đi làm hết đêm nọ đến đêm kia không vấn đề gì vì đằng nào chả mất ngủ, bây giờ đi buổi tối một tý hôm sau xương cốt đau như giần. Vô cùng khắc nghiệt.
3. Tháng mười một có bài hát November rain. Mình lười chưa bao giờ google xem bài hát đó nói về cái gì. Mình vốn là một đứa láo nháo thế thôi. Láo nháo cháo thay cơm. Tháng mười một có ngày sinh nhật. Chắc hôm đó sẽ dậy sớm đi ăn phở rồi đến một quán cà phê thật đẹp ngẫm nghĩ về cuộc đời. I don't care.

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Không khóc ở Hà Nội

Mình làm gì khi mình bị điểm F? Chưa từng có tiền lệ nha. Hai đứa bị C còn có cơ hội thi lại. Chứ F vì coppy bài đứa khác thì chỉ có lộn cổ. Nhiều phần sẽ không có khóa sau để học lại vì đề án từ năm nay trở đi quyết không cấp tiền, nên lớp mình sẽ là lớp duy nhất kiểu này.
Mình sẽ làm gì khi công cuộc chữa rụng tóc và chữa ngứa toàn thân có nguyên nhân tên là stress chỉ mới bắt đầu?
Mình sẽ làm gì đây với lời hẹn go to Maryland hu hu hu.
Giật tít vậy cho hay chứ thực ra đang ở Hải Phòng trông thợ xây tường bao mà bi giờ là 3 am. Lại đi thêm vài trăm sợi tóc nào bay trong trí nhớ nhỏ nhoi.
Nó có cho retake thì em cũng hãi lắm nha. Em là đứa không chịu được áp lực. Ngày nào cũng chục file pdf trước sau gì em cũng điên thôi.

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Nghiệp chướng

http://5xublog.org/2009/02/19/entry-for-february-17-2009/

Các em rồi sẽ lớn lên.

Rồi sẽ đi du học, hoặc đi công tác nước ngoài.

Rồi các em sẽ thấy nước mình nghèo và lạc hậu thế nào.

Rồi các em sẽ thấy nguyên nhân của cái sự nghèo nàn và lạc hậu ấy.

Trong số các nguyên nhân, có cái gọi là Sự Định Kiến.

Định kiến là gì. Định kiến là các suy nghĩ và cách nhìn nhận vấn đề thiên lệch. Ví dụ con nhà giàu là hư hỏng, học dốt. Hoặc con nhà nghèo thì ngoan và học giỏi cũng là định kiến.

Định kiến làm xã hội độc ác và đố kị. Làm con người ta bon chen. Làm con người ta nhỏ nhen. Làm con người ta thay vì tự mình vượt lên trên, thì lại đi ngáng chân những ai hơn mình. Những cái đó làm đất nước mãi nghèo nàn và lạc hậu.

Các em còn trẻ, hãy tập cho mình có một đầu óc cởi mở, không đố kị, không ghanh ghét.

Đặc biệt là các bạn gái. Con gái cần nhất là vị tha. Và vị tha là cái rất khó để có được.

Cảm ơn các em đã đọc cái post này.

Xu béo

Cái đoạn trên của anh 5xu, đã làm tôi suy nghĩ nhiều lắm.

Tôi vốn không có khiếu nói chuyện thời sự, có nghĩa là chuyện vụ án. Nguyên nhân (tôi đoán liều thôi) là tôi nhìn cuộc đời vừa trong trẻo vừa đen bạc, nên hay bịt tai lại để lánh đi. Hôm nay được tin cháu bé sơ sinh trở về với mẹ, tôi cũng khóc giống như nhiều người. Có lẽ vì cuộc sống buồn quá, nên có một tý niềm vui cũng làm cả tầng lớp lướt net trong xã hội lay động tâm can. Người bắt cóc dĩ nhiên phải đền tội, phải trả giá, bị ném đá, đáng lên án và không thể tha thứ. Một kẻ điên.

Nhưng, nếu xã hội bớt định kiến đi, nếu đám đông học cách ứng xử văn minh rằng không dẫm chân vào cuộc đời người khác, Phật pháp có nghiệp chướng tiền kiếp thì cũng có vô thường. Cái xã hội chúng ta đang sống quả thực vô cùng dã man vô nhân đạo và lúc nào cũng nhung nhúc những phần tử nhân danh đám đông sẵn sàng phán xét, thương hại, phỉ nhổ một gia đình không có con nên mới có kẻ đi ăn trộm một đứa trẻ sơ sinh như vậy. Kẻ bắt cóc phải trả giá, không ai chịu trách nhiệm về những định kiến ác nghiệt mà đám đông tạo ra.

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

Bỗng thấy mình như năm 14*



Bài hát không nổi tiếng nhưng nghe lúc nào cũng hay, dù lúc down hay lúc up thì giai điệu và ca từ vẫn sâu lắng dịu dàng, làm cho nỗi đau được an ủi, làm cho niềm vui đằm thắm, làm cho ta cảm thấy mỗi con người trên trái đất này đều đã từng và sẽ mãi mãi là một đứa trẻ với những bước đi mãi mãi non dại trong đời . Bài hát như một bờ vai.

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Tháng mười

Ngày nhà em đến ở chỗ này còn chưa có đường vào. Họ đi men men theo mép hiên nhà. Bố lấy cái thước dây chia đôi khoảng cách giữa 2 dãy một bên mái tôn kẽm lụp xụp và một bên trơ trọi một dãy móng nhà, ở giữa là khoai môn mọc dại. Em đi theo bố lên chỗ này, thấy bố làm đường đi như vậy.

Khi đến, chỉ có 2 cái móng nhà nhô lên, còn xung quanh là một biển nước. Hồi xây, H chỉ vài tuổi ngủ đêm với bố ở giữa đồng không, le lói đèn như một cái lều vịt. Nhà xây xong rồi, bà ngoại đến còn khóc suốt.

Ngày nhỏ, em hay đóng gạch ba banh với mẹ. Em cầm xẻng xúc xỉ vôi đổ vào khuôn, còn mẹ giã. Mỗi lần trộn xỉ, thừa lúc mẹ quay đi, em hay đổ rất nhiều vôi vào xỉ, nhiều hơn với tỷ lệ thông thường, mẹ nói em đổ vôi lén lút như ăn trộm. Em muốn những viên gạch cho ngôi nhà mới được chắc hơn. Bố thường chở 4 viên gạch ba banh đằng sau xe đạp đi lên chỗ này.

Cần bao nhiêu năm để có một con đường vào nhà. Cần bao nhiêu năm mua từng xe đất nhỏ từ ngoài đường cái đội từng thúng một lên đầu. Cần bao nhiêu rác từ bãi rác gần nhà. Trong mộng ước của mẹ luôn có hình ảnh một cái máy xúc từ một công trường nào đó xa xôi, nó chỉ cần thả một hai gàu đất vào nhà là tuyệt tác.
Có lần mẹ bảo, tìm một người đàn ông như bố bây giờ không có, khi cần xây thì biết xây, cần mắc điện thì biết mắc, cần đóng những cái ghế con để ngồi biết đóng.

Vườn ngày xưa trống huêch. Em nhớ cây cà chua, phải dấm bằng đất đèn thì mới chín đều được. Em nhớ mẹ trồng bí ngô, khoai lang, trồng chuối, ngày xưa em ghét ăn chuối, em biết dấm hay ra nải ( là cắt từng nải ra khỏi buồng), rồi mía dọc bờ ao, cây roi, ổi nhà mình, nhót nhà mình, khế ngọt nhà mình. Qua thời gian, mới có cây lâu niên, mới trồng xoài, trồng dừa, cây hồng, mít, lá vối, bưởi hay là chanh. Cây gì em cũng biết. Em thích vườn lắm. Hôm nay em ngồi đây, khóc cái vườn này.

Vì chúng em lớn lên, ăn học. Bố về hưu và ốm. Cái vườn ở trong góc bây giờ người ta mở đường phía sau, đang bị lấy ra để làm nhà văn hóa. Mẹ mấy năm trước cho em tiền mua đất dự án, không có tiền làm sổ đỏ. Dự án bây giờ vẫn còn trên giấy, còn vườn thì bị lấy đi.

Em còn khóc thế này. Thì người già chịu đựng mất mát làm sao đây? Mọi thứ đều phù du mà. Vật ngoài thân. Nhưng có ai đã bê từng xô đất đổ chìm nghỉm xuống ao sâu để làm nên một cái vườn mà không khóc?