Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

ở nhà




trong đợt vỗ béo 10 ngày này có một lần được đi theo tắm biển với lũ em họ, đi xe máy đi thẳng xuống biển tắm rồi leo lên đi thẳng về nhà, thay đồ xong đi uống nước mía với ăn bánh cuốn, cả bầy đi tắm biển hết 55 nghìn, hihi. thằng em nói mỗi tuần bọn em chỉ đi một lần thôi, hết 10 nghìn tiền xăng với 5 nghìn gửi xe đấy. ở nhà nó có cái phao to đùng bát vại làm bằng cái lốp xe container. lúc đi thấy chúng nó hỏi nhau có mang phao đi không, thằng bé lười bảo thôi trông chị D thế kia xuống biển chị ấy chính là phao luôn rồi. vì nó lười nên không có phao bơi làm mình mệt quá, nhảy nhảy được tý rồi lên luôn.
những buổi chiều trên đồi ngước mắt lên nhìn trời thì mình nghĩ gì. mình nghĩ ừa không thu hút được đầu tư cũng tốt, cầu cho không có bàn tay nào đủ mạnh để biến quả đồi này thành sân golf hay khu du lịch, để còn giữ lại cái thảm lá thông dưới chân này và những bãi đá bóng rộng ngoài kia. để giữ cái city view này cho riêng người bản xứ, họ có tình yêu với một chỗ đẹp, gần gũi và thân thuộc.
đi (hơi) xa rồi quay về thấy quê mình đẹp là một điều rất thú. trước đấy chưa biết những cảnh đẹp khác nghĩ nó đẹp là chuyện bình thường. nhưng đã đi rồi quay về vẫn thấy nó đẹp thì tự nhiên cứ sung sướng, cứ như mình gain được một cái gì.
mà đi một chặng đường. không biết gain được cái gì.
hay là nở hết trong hoàng hôn, đợi gió vô thường lên?
Hà Nội nóng và dửng dưng.

3 nhận xét:

  1. Sao lại 10 ngày vỗ béo hả em? Đi nghỉ ở đâu phải không?

    Trả lờiXóa
  2. hehe anh Thụy quote cái từ kia làm em buồn cười quá, em về HP thôi ạ, toàn ăn và ngủ nên rất tự hào cân nặng.

    Trả lờiXóa
  3. Ừ, thời tiết HN những ngày này thật khó ưa :-P

    Trả lờiXóa