Mẹ cúng tất niên trưa nay bây giờ hết việc nên đã lượn đi chơi rồi, xem chợ búa có cái gì hay mà rẻ thì mua. Năm nào cũng bảo tết đơn giản thôi nhưng cuối cùng vẫn đủ lệ bộ, chả biết có ăn không hay lại để quá hạn nhưng thôi có lẽ tết nó thế. Thấy đường đi lối lại trong ngõ cũng sạch sẽ phong quang, không biết có ai dọn hay từng nhà tự dọn thì nó sạch được thế. Sáng hôm qua đang nằm ngủ lại thì nghe tiếng ai đó nhắc nhà mình treo cờ, nhà tít tịt cuối ngõ cũng treo cờ, phấp phới một màu đỏ khắp nơi trông cũng vui mắt. Tết đến nơi rồi.
Mình đang chờ nồi nước lá mùi trên bếp sôi thì tắm. Chiều hôm nay ấm lên, lúc nhiều nắng nghe thằng H xỏ giày đi chơi lẩm bẩm nóng quá, ý ra chiều nắng như này mất hết cả không khí, bây giờ hết nắng rồi, trời thế này là đẹp quá, rét vừa phải, chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung. Xét cho cùng, nỗi nhớ có thật không.
Cô bạn học cùng sư phạm với mẹ ở Đà nẵng gọi điện, kể thành phố đó cho cán bộ nghỉ hưu 600 nghìn với một túi hàng, thông lệ đó có từ mấy năm nay rồi, cả người đạp xích lô cũng có tiền ăn tết. Mẹ nghe chuyện cứ nhắc đi nhắc lại, sao Đà Nẵng hay thế. Mình cũng nghĩ, sao Đà nẵng hay thế nhỉ, nếu đi Bà Nà, mà có chứng minh thư là người Đà nẵng, thì chỉ mất 1/2 tiền cáp treo thôi. Làm những việc chính sách như vậy khó lắm, vì cái xã hội mình quen thói qua cầu rút ván rồi, ai còn PR đến tận những người về hưu.
Xóm mọi khi vắng lặng lắm, mà bây giờ nghe có nhiều tiếng động. Tiếng chổi quét sàn sạt, tiếng bát đũa va lanh canh, tiếng í ới của trẻ con làm việc lặt vặt, trao đổi của các bà nội trợ, quất hôm nay rẻ, mua 10 nghìn được 4 chục.
Có năm mọi người đi xem bắn pháo hoa. Mình bị "đôn" lên ở nhà cúng giao thừa. Cắm que hưong lên bàn thờ lúc sau 12h là thấy xong một cái Tết, cảm giác hết Tết xuất hiện, nửa tiếc nuối nửa nhẹ nhàng. Mọi chuyện tốt xấu gì rồi cũng qua. Và bản năng sống của con người luôn luôn mãnh liệt. Dù thế nào cũng đừng mất hy vọng, bạn.
Có mấy câu thơ Trần Ngọc Châu :"Em đã hẹn gặp nhau đêm 30/Bên bếp lửa nồibánh chưng rất ấm/ Uống chung nhau một ly trà đậm/ Sẽ kể hoài mà không hết chuyện vui". Cảnh trong thơ giờ không còn nữa, mà đọc vẫn hay làm sao.
Mẹ đi chợ về rồi. Có người đến chúc Tết ngoài nhà. Nước trên bếp chắc sôi dừ rồi. Trên tivi không biết đã hoà một kênh chung còn thành VTV chưa.
Không biết kết thế nào cho một entry cuối cùng của năm cũ. Định lấy một câu mà chính mình cũng chưa hiểu hết ý nghĩa của nó, rằng Hãy trân trọng từng phút giây qua. Mà thôi, hãy để mọi chuyện trôi qua tự nhiên. Việc gì đến sẽ đến, không tính trước làm gì. Chỉ có điều, hãy sống tự mình, không phải ai khác.
Nước sôi rồi.
Ngoài trời sẫm tối
những vui buồn không tên và có tên, những giờ phút vui suớng, hy vọng, khó khăn ,thất vọng và đau khổ có níu kéo cũng không còn nữa. Tạm biệt một năm của tôi.