Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2011

Nắng về trên hàng cây

Định viết blog nhưng mà sa vào đọc rồi buồn ngủ quá.
Chiều đi về qua một hàng bia hơi ven hồ Tây bỗng nhiên thấy thèm có một đội hình các chú ngồi mua vui cho mình bằng cách uống bia hơi và chém gió, còn mình thì phá mồi say mê đợi đến lúc có chú chẳng may cao hứng chém lệch gió tức là đến lượt mình chém lại, hi hi. Nhưng mà mơ ước vẫn chỉ là mơ ước thôi, giờ lấy đâu ra cảnh huy hoàng như thế. Thời gian chả ai có, tình gì mà không giữ rồi cũng tàn thôi.
Chiều nay nắng đẹp lắm. Đỡ cả trầm cảm.

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Chúc mừng sinh nhật

Hôm nay sinh nhật Nina.
Chúc mừng sinh nhật chị yêu quý. Chúc chị có nhiều niềm vui, nhiều năng lượng và nhiều cảm hứng trong đời sống bình lặng này. Chúc mừng sinh nhật chị.

Tai phun

Một cuốn truyện mình rất thích có tên là "Thời thơ ấu gian khổ" kể về cậu bé Gia min và cô bạn gái Tamara cùng những người dân ven rừng Tai ga trong cuộc chiến tranh Vệ quốc. Trong truyện có một con dê tên là Tai phun, theo tiếng Anh có nghĩa là bão biển. Không ai cưỡi lên được con dê hung hãn này trừ ông lão Cu dia, ông lão biết đâu là tâm bão, tâm bão là nơi lặng sóng, cơn bão nào cũng có tâm bão, chắc thế.
Mình gõ những dòng này trong tâm trạng rất hoang mang. Mình không thích những người kêu ca, chán nản, than phiền nếu thế này nếu thế kia. Mình thường nói, nghĩ cho kỹ đi, đến lúc làm rồi không ân hận, vì mình chọn cơ mà, có ai bắt mình chọn đâu. Vây nhưng không tránh khỏi lo lắng, bây giờ rút chân ra có được không, chắc không được, để làm gì, cái được thì nhìn thấy còn cái mất có đo được không. Chúng ta là những con chuột bạch. Phát sinh ra việc mới, quyền lợi và nghĩa vụ bị mất đi, không thể tính được. Đúng là không biết được việc gì xảy ra ngày mai, và càng tính kỹ thì càng bất ngờ.
Cộng thêm việc hard study, very hard. Sáng nay lần đầu tiên hai lỗ tai bùng bùng đập thông nhau từ bên này sang bên kia. Tự nhủ phải trấn tĩnh lại rồi cũng qua, tức là mình đang chịu áp lực rất lớn. Mình phải ra khỏi sự tiếc này, không có phương án nào là tối ưu đồng thời phương án nào cũng là tối ưu hết nếu như mình biết hài lòng với nó. Biết chỉ đơn giản là biết thôi.
Lại bỏ qua một cái date.
Tâm bão của mình ở đâu???

Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Lời nói

Họ yêu nhau đã lâu. Anh nói yêu cô nhiều lần. Cô yêu anh tha thiết. Đôi khi trong những lúc vui anh thường hỏi tại sao chưa bao giờ cô nói yêu anh. Cô chỉ cười.
Vài lần uống rượu say, anh gọi điện cho cô. Hãy nói là em yêu anh đi, anh đề nghị. Cô bảo, thôi được rồi, anh chuẩn bị nhé, em nói đây. Cô hít sâu một hơi dài. Nhưng tình yêu đè nặng trong tim, trong dạ dày, cuống phổi, thanh quản cô nghẹt ứ. Cô không nói được. Đầu dây bên kia anh giấu tiếng thở dài, anh hiểu anh biết rồi em không phải cố đâu nhưng mà, anh yêu em, nhé.
Rồi họ chia tay nhau như những điều bình thường nhất của cuộc sống này. Anh lấy vợ, một người phụ nữ khiến anh có thể che chở và cô ấy biết nói em yêu anh.
Thời gian trôi qua, lời yêu thương dường như đặt sẵn trên môi, cô nói em yêu anh nhiều lần không cần cố gắng. Tình yêu của cô ở đâu mà không đè nặng lên tim nữa, hay đã cất cánh bay theo gió mất rồi?

Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Mùa xuân

1. Buổi trưa đi trên đường nhìn thấy hoa loa kèn. Hoa tháng tư hẳn hoi chứ không phải loa kèn giống Trung Quốc bán đầy khi mùa thu. Thời tiết khô ráo sạch sẽ. Ngày mồng hai, mẹ nhìn ra ngoài sân rờ rỡ, nói, mới mồng hai mà Tết đã lùi xa.
Như thể ác thần mùa đông xoay mình một cái theo hình xoáy trôn ốc rồi bay vút đi, tan dần dưới chiếc áo màu xám. Hẳn không biến mất mà còn nấp ở đâu đó, chờ đến lượt thì nhảy ra. Dự báo thời tiết nói tối nay ác thần mùa đông quay lại. Chiến tiếp vài lượt nữa.
Khi mới nghe. Không nghĩ một lời buột miệng bình thường lại luẩn quẩn trong tâm trí nhiều như thế. Mới mồng hai mà Têt đã lùi xa. Những ngày Tết, cái gọi là những đứa con hoặc nằm ngủ vùi trong phòng kín, hoặc đi bát ngát đêm khuya, hoặc gục trên máy tính bỏ quên đời. Cảm giác sợ hãi khi mở mail nhìn thấy một đống thư ập tới dần vơi bớt. Đôi khi đứng dậy lấy cốc nước, qua chỗ mẹ nằm xem tivi, hỏi, phim 4 chàng quý tử hết chưa, đứng lại nghe một lúc, kết thúc có hậu lắm, rồi lại đi vào chỗ cái máy tính, trong bụng nguyền rủa mình chỉ cần thế là đã bớt đi cảm giác có lỗi, đồ giả dối.
Khi những người trẻ luôn có nhu cầu được cô đơn, được độc lập trong suy nghĩ và hành động thì người già sợ sự cô đơn biết bao nhiêu. Bị cô đơn như vậy nên mẹ mới thích Tết. Mới mồng hai mà Tết đã lùi xa.

2. Cách đây vài năm ông (anh) danngoc có dịch quyển sách dày lắm, dịch chơi cho vuithôi mà cũng muốn bán. Nhưng trong SG chả ai đọc dạng sách đấy nên ế đầy ra. Mình thương tình mang đi ký gửi ở Đinh Lễ, he he, cầm quyển sách đi hỏi hỏi ngại phết đấy. Thế mà cũng gửi được mấy thùng. Chả hiểu họ bán cho ai vì quyển đấy giờ mình quên tên roài nhưng đại loại về chiến tranh Xô viết cái gì mà toàn sư đoàn với nòng pháo liếc qua đã đau cả đầu. Mình gửi ở nhà bà Mão được mấy thùng. Ở nhà Ngân Nga cháu bà ấy được vài chục quyển nữa. Lúc gửi ở nhà Ngân Nga xong thì nhà bên cạnh tức là "chị Hoa gầy nay đã béo" (của 5 xu) vẫy vẫy ra, bảo, ở nhà còn bao nhiêu quyển mang hết ra đây, chị trả tiền một lần. Lúc ấy rất là choáng. Sau mới biết cái bà Hoa gầy nay đã béo này cứ sách nào khó bán nhất thì bà ấy mua.
Kể chuyện này vì hôm nay đi tìm mua "Olga Berggoltz" của tôi qua mấy hàng ở Đinh Lễ bảo không có, vì phát hành cỡ mấy tháng rồi. Vì đi từ phía Nguyễn Xí vào nên qua mấy hàng như vậy. Đến hàng bà Hoa, bà ấy véo von vọng lên trên gác "Hai Olga Berggoltz". Ôi cái bà Hoa này, làm mình choáng tiếp lần 2.
Lại tiếc người không báo sớm. Để đỡ phải ship đi tận xa.

3. Vừa mới hô quyết tâm xong một cái lại bận như...chóa. Những lúc đi trên đường. Những lúc nghe một cuộc điện thoại. Những lúc gặp một sense buồn. Những lúc không ngồi cạnh máy tính. Những lúc ngồi trước máy tính mà không rảnh. Những lúc ấy đều là thèm viết lắm.
Dù ngày xưa cô giáo dạy văn lớp 11 chấm bài của mình kêu lên. Cái con bé này, ý ra một nửa rồi thì nó lại tịt. Sao nó không viết nốt ra đi?

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

Quyết tâm thư

Giữ liên lạc với mọi người trên blogspot bằng cách viết thường xuyên, điều mà mình không nghĩ tới khi bắt đầu khai bút ở đây. Blogspot đã làm mình xao nhãng một mạng xã hội khác.
Trong một diễn biến khác, bớt thận trọng bằng cách mở cửa thường xuyên và comment khi có thể. Có thể các bạn không nhìn thấy những lời chia sẻ của mình bên dưới các bài viết của bạn, nhưng hãy tin mình luôn đọc hết và cố gắng thấu hiểu trong chừng mực kinh nghiệm sống ít ỏi có được. Mong bạn hãy chia sẻ nhiều hơn dù mình đôi khi chỉ có sự đồng cảm trong im lặng.
Cảm ơn các bạn ngày xưa chung trưòng chung lớp đã follow blog này, dù mình khẩn khoản xin một dòng comment cũng không có. Bạn L, one of my close friend. Old Cat từ forum VDC. Nina của 3N. Và chị Tykva vẫn lén lút vào đọc, vì em nhất định không cho chị treo link blog của em lên. Những người lên mạng đều có một chút giống nhau, cực đoan vô lý. Bằng cách viết và giao lưu thường xuyên, em hy vọng sẽ bớt đi một phần tính xấu đó.
Cảm ơn sự tình cờ cố ý khi gia nhập cộng đồng blogspot. Những gì nhận được toàn là niềm vui và những sự trao đổi tích cực.
Năm mới bắt đầu bằng ngày mồng 4, khi mình trở lại Hà Nội. Chúc mừng năm mới.
Và....
Xin cảm ơn cuộc sống!


Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

Eve New Year

Mẹ cúng tất niên trưa nay bây giờ hết việc nên đã lượn đi chơi rồi, xem chợ búa có cái gì hay mà rẻ thì mua. Năm nào cũng bảo tết đơn giản thôi nhưng cuối cùng vẫn đủ lệ bộ, chả biết có ăn không hay lại để quá hạn nhưng thôi có lẽ tết nó thế. Thấy đường đi lối lại trong ngõ cũng sạch sẽ phong quang, không biết có ai dọn hay từng nhà tự dọn thì nó sạch được thế. Sáng hôm qua đang nằm ngủ lại thì nghe tiếng ai đó nhắc nhà mình treo cờ, nhà tít tịt cuối ngõ cũng treo cờ, phấp phới một màu đỏ khắp nơi trông cũng vui mắt. Tết đến nơi rồi.
Mình đang chờ nồi nước lá mùi trên bếp sôi thì tắm. Chiều hôm nay ấm lên, lúc nhiều nắng nghe thằng H xỏ giày đi chơi lẩm bẩm nóng quá, ý ra chiều nắng như này mất hết cả không khí, bây giờ hết nắng rồi, trời thế này là đẹp quá, rét vừa phải, chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung. Xét cho cùng, nỗi nhớ có thật không.
Cô bạn học cùng sư phạm với mẹ ở Đà nẵng gọi điện, kể thành phố đó cho cán bộ nghỉ hưu 600 nghìn với một túi hàng, thông lệ đó có từ mấy năm nay rồi, cả người đạp xích lô cũng có tiền ăn tết. Mẹ nghe chuyện cứ nhắc đi nhắc lại, sao Đà Nẵng hay thế. Mình cũng nghĩ, sao Đà nẵng hay thế nhỉ, nếu đi Bà Nà, mà có chứng minh thư là người Đà nẵng, thì chỉ mất 1/2 tiền cáp treo thôi. Làm những việc chính sách như vậy khó lắm, vì cái xã hội mình quen thói qua cầu rút ván rồi, ai còn PR đến tận những người về hưu.
Xóm mọi khi vắng lặng lắm, mà bây giờ nghe có nhiều tiếng động. Tiếng chổi quét sàn sạt, tiếng bát đũa va lanh canh, tiếng í ới của trẻ con làm việc lặt vặt, trao đổi của các bà nội trợ, quất hôm nay rẻ, mua 10 nghìn được 4 chục.
Có năm mọi người đi xem bắn pháo hoa. Mình bị "đôn" lên ở nhà cúng giao thừa. Cắm que hưong lên bàn thờ lúc sau 12h là thấy xong một cái Tết, cảm giác hết Tết xuất hiện, nửa tiếc nuối nửa nhẹ nhàng. Mọi chuyện tốt xấu gì rồi cũng qua. Và bản năng sống của con người luôn luôn mãnh liệt. Dù thế nào cũng đừng mất hy vọng, bạn.
Có mấy câu thơ Trần Ngọc Châu :"Em đã hẹn gặp nhau đêm 30/Bên bếp lửa nồibánh chưng rất ấm/ Uống chung nhau một ly trà đậm/ Sẽ kể hoài mà không hết chuyện vui". Cảnh trong thơ giờ không còn nữa, mà đọc vẫn hay làm sao.
Mẹ đi chợ về rồi. Có người đến chúc Tết ngoài nhà. Nước trên bếp chắc sôi dừ rồi. Trên tivi không biết đã hoà một kênh chung còn thành VTV chưa.
Không biết kết thế nào cho một entry cuối cùng của năm cũ. Định lấy một câu mà chính mình cũng chưa hiểu hết ý nghĩa của nó, rằng Hãy trân trọng từng phút giây qua. Mà thôi, hãy để mọi chuyện trôi qua tự nhiên. Việc gì đến sẽ đến, không tính trước làm gì. Chỉ có điều, hãy sống tự mình, không phải ai khác.
Nước sôi rồi.
Ngoài trời sẫm tối
những vui buồn không tên và có tên, những giờ phút vui suớng, hy vọng, khó khăn ,thất vọng và đau khổ có níu kéo cũng không còn nữa. Tạm biệt một năm của tôi.