Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

Sự khác biệt

1.Hôm nay gọi điện hỏi bạn về chuyện một sứ quán đóng cửa. Nói chuyện với bạn xong thì phải lóp ngóp lên đây viết về bạn.

Bạn chắc chắn là người nhiều nghị lực nhất lớp. Vì mẹ bạn cũng ốm từ khi bạn học phổ thông, rồi mẹ bạn mất khi bạn đang học đại học, để lai 4 anh chị em bạn sàn sàn bằng đầu nhau.

Bạn chắc chắn là người thành đạt sớm nhất lớp. Vì bạn học hai trường một lúc, đi làm một thời gian ngắn thì bạn đi Pháp học, rồi bạn toàn đi làm những chỗ lương tháng khởi điểm bằng nửa năm lương của mình.

Bạn có lẽ là người tài hoa. Vì bạn vẽ tranh nhiều, hát cũng hay, còn tài lẻ nào nữa không thì mình không rõ.

Bạn có lẽ là người thực dụng. Có thể ngay sau khi mình viết bài này, bạn sẽ vào đây đọc, nhưng mình vẫn viết thế, vì lớp mình tổng kết thế. Các bạn ấy rất bực vì bạn từ khi mải mê học hành gần như quên hết bạn cũ, những mối quan hệ cũ. Cách đây 10 năm, hồi lớp mình còn rất thân nhau vì ai cũng có thời gian, có bạn hỏi "Thằng H Chí giờ nó làm gì ấy nhỉ?". Câu này thực ra là rất bàng quan, trách móc, hỏi kháy.

Có thể mình không thân nhất với bạn như các bạn thân của mình, nên mình không thất vọng. Mình nghĩ không ai ôm trọn được tất cả. Bạn bè thực ra không giúp được nhau cái gì, chỉ có những kỷ niệm thôi, nhớ hồi phổ thông, hay trao đổi với bạn về chuyện phụ huynh cùng bị ốm, rồi cùng go away, đi học đại học bị cận phải mua kính hay là lĩnh học bổng mua đôi giày thể thao màu trắng vì rét chân quá.

Nên mình không có kỳ thị mà ngược lại. Mình thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm hoặc nhờ vả khi có vấn đề gì cao siêu. Khi các bạn khác ngăn mình, thì bạn bảo "Tôi nghĩ bà làm được". Hôm nay nói chuyện, bạn bảo lên facebook đi ủng hộ bạn sắp ra sách. Mình hỏi sách gì, bạn bảo cứ lên thì biết.

Mình lóp ngóp bò lên, tìm mãi chả thấy. Gọi lại hỏi bạn bảo ở trong note ấy. Nhưng mà note có 3 bài thôi. Bạn bảo chính là 3 bài ấy đấy.

Mình cười như ma làm. Cười 5 phút trên điện thoại chả dừng lại được. Bảo, ông có biết tôi có hàng trăm entry trên blog với một bàn tay fan hâm mộ không. Cả một cái blog 360 đi ma cao kéo nhị vì không biết save nữa. Thế mà tôi chả bao giờ dám nghĩ đến sách vở, sợ người ta cười. Còn ông mới được có 3 bài. Tôi cứ tưởng ông viết sách kinh tế chứ. Mà 3 bài, mọi người xem, được nhất là bài này:



Khi Mẹ trở dạ, Bố thành kẻ xa lạ quan trọng…
by Huy Do Quang on Thursday, December 23, 2010 at 5:13pm

Lần đầu tiên bố được trải nghiệm cái cảm giác là kẻ xa lạ quan quan trọng khi mẹ chuyển dạ sinh Xuxi. Lúc ấy bố biết điều lo lắng nhất của mẹ là Xuxi và sự đau đớn. Lúc đó bố biết là mẹ không quan tâm đến bố như hàng ngày, mẹ biến bố thành kẻ xa lạ, nhưng bố biết là mẹ cần bố, và bố không thể không có mặt bên mẹ lúc ấy.

Bố chỉ biết mẹ kêu đau, rất đau. Bố không được phép hỏi “có đau không em, đau thế nào“ hoặc cũng không được nói “cố lên mẹ Xuxi, anh biết rồi, em làm được mà“. Vì đương nhiên là mẹ biết tất cả câu trả lời, và lúc đau như thế mẹ không thể nói được, và không nói được thì mẹ sẽ dễ nổi cáu hơn. Khi mẹ nổi cáu, bố bị đối xử như kẻ xa lạ.

Bố nghe các chú các bác đã kinh qua cái giây phút bên vợ lúc chuyển dạ kể rằng “lúc đấy nhìn các bà vợ thật khủng khiếp, các ông chồng có thể bị chửi rủa thậm tệ, bị đánh, bị đạp…bạo lực và xã hội đen“. Hoặc các bác các chú ấy chỉ đứng ngoài cho đến khi nghe thấ tiếng khóc oe oe. Thật tủi thân cho vợ của các chú các bác ấy quá. Lúc sướng thì mình được hưởng mà lúc đau bắt vợ chịu một mình.


Bố không tin những điều đó. Và sự thật là những điều đó kinh khủng được nghe đã không xảy ra với bố, vì mẹ là mẹ của con và là vợ của bố mà. Lúc đấy bổ chỉ là người xa lạ quan trọng. Bố nhấn mạnh từ quan trọng, bố tự cảm thấy thế để đỡ tủi thân vì từ xa lạ mà thôi. Bố luôn ở cạnh mẹ và con cho đến khi con cất tiếng khóc oe oe.


Bố sẽ không bao giờ cảm nhận được cái đau mà mẹ con đã trải qua lúc chuyển dạ. Bố tìm mọi cách để hiểu, nhưng chỉ biết là rất đau, đau không thể tả, đau khó chịu, đau dữ dội, đau ngấm ngầm, đau lâu, đau dai dẳng…Bố có thể dùng tất cả những gì khi người ta nói về cái đau, nhưng cộng lại bố tin là cũng không thể định nghĩa nổi cái đau chuyển dạ của mẹ. Bố lúc đấy chỉ biết căng lên như dây đàn, chỉ mong sao hai mẹ con vượt qua thử thách thật nhanh. Nhưng con đã không làm như thế, con muốn ở trong mẹ lâu hơn một chút.


Cái đêm hôm đấy sao dài thế, bệnh viện sao vắng thế (chỉ có mình mẹ con chuyển dạ mà), bố nhìn đồng hồ từng phút…Các bác ỹ và y tá vẫn tận tuỵ động viên. Bố mẹ thấy yên tâm hơn.


Sau 6 tiếng đồng hồ, đến tận 12 giờ đêm, mẹ con mới được gây tê ngoài màng cứng để giảm đau trước khi sinh. Lúc đó, con đau dịu xuống, bố vẫn ở bên hai mẹ con. Nhìn mẹ, bố không còn cảm thấy mình bị xa lạ nữa. Bố chỉ là người không thể thiếu trong giây phút ấy…


(Còn nữa – Bố mẹ cùng chào đón Xuxi…)


2.Cách đây hơn tháng, bạn ấy chat với mình như thế này:
doquanghuy611: Duong oi
doquanghuy611: hom truoc goi tao co viec gi khong
doquanghuy611: dao nay the nao
doquanghuy611: co gi moi chua
doquanghuy611: cong viec, tinh yeu
nguoilavuaden: hôm đấy gọi nhờ cho gặp cái thằng Hoàng Hà gì đấy học thi Ai eo
nguoilavuaden: nhưng hôm nay tao không học nữa rồi
doquanghuy611: the ah
doquanghuy611: Hai ha
doquanghuy611: Hai Ha
doquanghuy611: uh
doquanghuy611: neu can hoc thi alo
nguoilavuaden: mịa
nguoilavuaden: việc học cần kíp mà gọi nửa tháng mày mới nghe máy còn nói chuyện gì
doquanghuy611: can kip gi ma sao khong thay goi lai
doquanghuy611: ban qua hom nay kiem tra may moi thay cuoc goi nho cua may
nguoilavuaden: có lúc nào mày không bận không nhỉ
nguoilavuaden: đọc blog tao không
doquanghuy611: gui di
doquanghuy611: lau roi tao co bloc bliec gi dau
nguoilavuaden: nhưng mày có thời gian comment không nhỉ
nguoilavuaden: vì có người muốn đọc cũng khó
nguoilavuaden: trong khi đó cứ mời mấy đứa bọn mày, có lần mời thằng Văn, nó còn từ chối.
nguoilavuaden: ha ha


doquanghuy611: thi cu moi di
doquanghuy611: may chon doi tuong doc la dung day
doquanghuy611: hom truoc tao tu duong nghi den lop minh
doquanghuy611: trong do co may
doquanghuy611: tao tung nghi may se la mot nha van
doquanghuy611: nha viet gi do
doquanghuy611: nhung khong ngo lai la mot...
doquanghuy611: chang thay an nhap ti nao
doquanghuy611: y nghi cua tao that vo duyen

nguoilavuaden: thật hả

doquanghuy611: Vi noi thuc neu hoi tao ghet ai nhat tren doi
doquanghuy611: thi tao noi la tao ghet cai nghe cong an
doquanghuy611: uh
doquanghuy611: tao cu tuong tuong may mac mot bo quan phuc
doquanghuy611: so sanh voi mot nu nha van nha bao nao do
doquanghuy611: thay khong so sanh noi nua
doquanghuy611: vi su thuc thi may la...
doquanghuy611: con cai nha van nha bao tao nghi den lai co mot chut gi do manh me, chut gi do dam dan than, dam viet va viet nhung van de gai goc
doquanghuy611: co ve giong tinh cong an
doquanghuy611: nhung khong phai cong an
doquanghuy611: ha ha

nguoilavuaden: ha ha
nguoilavuaden: bạn mình có đề cao mình quá không
doquanghuy611: cuoi tuan rang ghe qua nha tao choi
doquanghuy611: tao di ve day

doquanghuy611: bb
nguoilavuaden: lớp mình có thằng Khanh ngày nào cũng đọc blog tao
nguoilavuaden: để tao bắn link đã
nguoilavuaden: rồi hãng về

3. Nhưng rồi sau khi cúp điện thoại. Mình nghĩ.
Có thể đấy chính là sự khác biệt để bạn trở thành bạn và mình trở thành mình của ngày hôm nay. Giữa một người chỉ mới có 3 bài viết đã nghĩ đến chuyện in sách và một người luôn toan tính thiệt hơn trong thế giới quá rộng lớn này.

11 nhận xét:

  1. Thực dụng cũng chẳng có gì xấu, chỉ có điều ít nhiều nó làm mất đi vẻ đẹp thơ mộng của cuộc sống này mà thôi em ạ!

    Trả lờiXóa
  2. 2 anh Thụy còm nhanh ghê, hi hi.
    Bạn này cũng rất lãng mạn và thơ mộng anh ạ.

    Trả lờiXóa
  3. 3 bài viết đã nghĩ in sách thì lãng mạn quá ròi còn giề. Chỉ có điều đó hong phải lãng mạn mà Dương đang hướng tới đâu. Đó là lãng mạn cách mạng đấy nhé ha ha...:-P

    Trả lờiXóa
  4. chứng tỏ bạn bè từ xưa cũng biết D viết hay. :)

    Trả lờiXóa
  5. @Titi: lãng mạn cách mạng, ha ha, lai dit.
    @Huongxua: H ơi H có nghĩ thế không, hí hí :)

    Trả lờiXóa
  6. ủa có khen từ đầu rồi mà. :)

    Trả lờiXóa
  7. Có một cậu bạn thú vị để mà viết được một entry thú vị tế này là 'ngon' rồi.
    Có ba ông bạn thế này là có sách in rồi đới :)

    (lại bó gối chờ NLVD lãnh nhuận bút để kêu ọp nai)

    Trả lờiXóa
  8. - Huwowngxxua: H fan ruột nhé? hí hí.
    - Lana: ối rồi lạc quan cách mạng lan cả sang Lana rồi kìa. Em giờ quán triệt một năm ọp có 2 đợt được thôi. Đợt 1 từ 1/1 đến 30/6; đợt 2 từ 1/7 đến 31/12. Khổ thế đấy :(

    Trả lờiXóa
  9. Hôm nay vào mail yahoo, thì thấy facebook có 7 cái thư nhắn, trong đó có một thư thế này:


    Dear Duong oi, tôi sẽ chẳng bao giờ tự ái vì những gì D viết. Cuộc sống luôn tràn đầy sự trách móc, chỉ trích và giận hờn, và bất kỳ ai đều dễ dàng rơi vào những cái đó. Cuộc sống thiếu sự cảm thông, thiếu cái tích cực và thiếu cả sự động viên dành cho nhau. Bắt đầu bằng sự trách móc bao giờ cũng dễ dàng hơn lời động viên. Với tôi, bạn bè là khi họ có một câu hỏi, mình biết tìm câu trả lời cho họ ở đâu, và họ sẽ lại tìm đến mình khi có một câu hỏi khác. Với tôi, có thể bạn bè không còn muốn nhớ đến mình, hoặc có nhớ thì cũng chửi vài câu cho vui, mà chẳng biết vì sao vui. Nhưng nếu có bạn nào cần đến tôi dù chỉ để nói vài ba câu tầm phào khi tinh thần hơi mất thăng bằng, cần đến tôi chỉ để hỏi vài ba câu chưa biết cách giải quyết thế nào, etc, thì tôi chưa bao giờ làm ai thất vọng, cho dù đó không phải là bạn tôi...Tôi thực tế chứ không thực dụng. Tôi thực tế nên tôi cần có cảm xúc mới có thể vẽ, mới có thể viết...(Toi comment trong blog của D nhưng không gửi được, làm tụt cả hứng)

    Trả lờiXóa
  10. Có tâm sự với bạn trên facebook rồi mà quên cái đoạn này:
    "Bạn bè có nhớ thì cũng chửi vài câu cho vui, mà chẳng biết vì sao vui"
    Nhiều khi trong cuộc sống chẳng chửi được bố con thằng nào đành lôi bạn ra chửi, thỉnh thoảng mình cũng thế, ha ha.
    May ra 6 tháng nữa mình mới vào lại fb, sao ở đó loạn xạ quân hồi vô phèng vậy, sao chuyện nhà người ta lại nằm giữa màn hình máy tính mình vậy?
    Đặt chế độ comment anonymous ở đây như nào vậy hả các đại ca?

    Trả lờiXóa
  11. Hehe, viết sách cũng hay, dưng mà có vấn đề về việc... bán sách NLVD ạ.

    Điển hình là tớ - tham gia đóng góp 1.01% nội dung một quyển sách, giờ chả biết làm sao tiêu thụ, vì tiêu chí là - người nào phải đọc quyển ấy mới được bán (tức là không thể hô hào bắt bạn bè mua ủng hộ được!)

    Trả lờiXóa