Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Lảm nhảm

- Con vừa gọi điện về cho mẹ. Con kể chuyện đi đám cưới. Con kể chuyện công việc. Lần đầu tiên con nói với mẹ là con buồn. Con không bao giờ kêu buồn chuyện tình cảm. Chuyện đó vặt, tự con giải quyết. Mà lần này con kêu chán quá mẹ ạ, cũng chả tham vọng gì đâu, đời cho sao nhận vậy nhưng cũng phải một vừa hai phải chứ. Mẹ nói, đấy là con tưởng rằng con xứng đáng thôi. Chứ thực ra con chưa xứng đáng. Và cuộc đời, con phải xác định là không có công bằng.

Thực ra thì người ta đi được từ chưa xứng đáng đến xứng đáng khi người ta biết mình sai ở đâu. Con trước sau đến bây giờ không nghĩ mình sai. Nỗi buồn khiến con nghĩ người ta chú tâm vào cái gì sẽ bị cái ấy làm cho đau đớn, cũng những ai lụy tình yêu toàn bị tình phụ vậy, ha ha. Đời là cái đinh. Tình là cái que. Không yêu ai cũng tốt, khỏi bị tình yêu làm cho tan nát.

- À, thực ra đầu tiên là định viết cái entry này cho ngày 20/11. Ngày hôm qua con đã nghĩ rằng dù thường xuyên thất vọng vì công việc con cũng không nuối tiếc khi bỏ lại sau lưng tờ giấy báo điểm Sư phạm mỏng manh như tóc mai con gái. Từng là ước mơ thì bây giờ cũng không nuối tiếc. Và chia buồn với rất nhiều bạn thân đang làm thày cô giáo. Và mừng cho mẹ đã nghỉ hưu được một năm. Vì thực sự họ - những người mang tên thày cô giáo đang làm việc trong một môi trường xuống cấp mang tên giáo dục. Từ thành phố tới nhà quê. Từ trên xuống dưới. Từ trường chuẩn quốc gia đến trường đang làm hồ sơ chuẩn quốc gia.

- À, hôm nay gọi điện mà quên nhắc ngày 20/11. Chắc mẹ không buồn. Chắc mẹ biết, chỉ là quên thôi. Con có thể không tự mình biết nhưng mẹ luôn tường tận con mình là ai.

- 20/11. Con rất muốn làm mẹ vui. Con lúc nào cũng muốn làm cho mẹ vui. Nếu con không làm được thì con buồn lắm. 18 tuổi con đã độc lập . Sao còn lo mãi về con?

- Entry này viết cho những người xa lạ không bao giờ gặp, cho những bạn ngày xưa chung trường chung lớp đọc chơi. Chừng đó thôi. Còn bạn một hai tháng gặp nhau thường, ta chia nhau những điều vui vẻ. Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ, ha ha, câu này với câu trước chả liên quan, vần điệu thôi.

- Khóc lóc nãy giờ mất 3 tiếng. Ngủ. Mai có ti tỉ bu la gỉ việc ngập đầu ngập cổ. Ngồi khóc tiếp Bụt cũng không hiện lên.

- Dù có đi qua một đoạn đường dài thì con đường phía trước vẫn còn xa thẳm. Big hug, myself.

4 nhận xét:

  1. entry này đọc thấy mình cũng định viết vậy mà D. viết mất rồi...:)
    Công nhận cha mẹ phán câu nào nghe cứ phải suy nghĩ câu đấy ha.
    Mừng ngày hiến chương nha!

    Trả lờiXóa
  2. Đang tâm trạng chuyên gì lắm, đúng không em?

    Trả lờiXóa
  3. Cai này là tâm trạng nó đòi chủ đi bơi đây.
    Nhưng đọc thì vẫn hết từng từ không bỏ sót tí tẹo nào.
    Cái bọn 1 2 tháng gặp nhau thường, vẫn chia nhau được mọi điều chứ, đâu chỉ mỗi chia vui vẻ??

    Trả lờiXóa
  4. Nhảm quá, chả biết mình có nhảm được bằng này không nữa :-P

    Trả lờiXóa