Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Chuyện của mẹ

1. Nhà bên cạnh đang xây. Nhà đấy xây nhà phải nói là quá vất vả. Đá xanh cũng phải cho vào bao. Ban đêm điện mắc như sao sa. Mà cũng có người để trông. Anh em ở đâu ra đông thế. Đêm chúng nó ngồi nói chuyện rồi trông ở chỗ cửa nhà thằng Đính ấy. Vì hôm nọ rất là ly kỳ. Nhà Giản đổ bê tông nhé, anh em chúng nó đã dè chừng rồi nhưng đến tầm 4h sáng thì Huy ta (cách đấy 3 nhà) xách một cái xô kali hòa tan giả vờ đi đổ rác đổ vào cát của nhà Giản. Đội quân nhà Giản nó nghe loạt xoạt lập tức hiểu ngay vấn đề nó đập cửa gọi Huy ra, Huy không ra, nó gọi hết tổ dân phố với công an phường, đến lúc buộc phải mở cửa thì trong nhà vẫn có cái xô còn dính màu đỏ. Thế nó đổ kali vào để làm gì?
Để bao giờ xây lên nhà nó sẽ mọt từ bên trong ra. Thế cơ à, có trò hay nhỉ? Ngày xưa tường nhà mình cũng mọt hay là có đứa nào nó ... Làm gì có thù oán với ai mà tưởng tượng. Hồi đấy gọi chỗ này là khu kinh tế mới. Ờ nhưng sao nhà Huy nó lại thù nhà Giản thế nhở Nhà Huy làm mộc nó cứ mang ra ngoài đường làm, bụi bay khắp nơi Giản ta mới đi báo phường. Phường nó vào nó bắt Huy cam đoan là không làm nữa. Không làm nữa thì không có nghề phụ à? Hi hi, may quá mình không thù oán gì với nhà nó chứ không ngồi lo cũng chết, lúc nào đi qua cũng chào cô D rất là tươi.
Hồi trước hay đi HN toàn gửi nhà nó đấy, bảo chú để ý hộ tôi. Mỗi lần nó phun sơn nhà nó nó không làm toàn làm ngõ nhà mình cho rộng rãi, đóng hết các cửa vào mà mùi sơn á còn bay vào tận trong vườn. Bà Quý còn bảo hoa quả nhà mày á rồi toàn sơn. Phải chịu đấy. Nói chung trong các mối quan hệ kể cả quan hệ mẹ con cũng vậy là cứ phải nhịn, người ta được bởi vì người ta đã từng mất, chứ lại cứ đòi được ngay từ đầu thì làm gì ra có. Quan hệ giữa con với mẹ thì mẹ mất cái gì cơ??? Nghĩ bụng thế nhưng mà cóc dám hỏi.

2. Loanh quanh chuyện thời sự chính trị rồi lại ra chuyện LQV. Những người đi trước sự phát triển của lịch sử thì sẽ bị ném đá. Ối giời, thơ LQV là nhất đấy, thơ phải nói là triết lý cuộc đời luôn. Làm sao hay bằng thơ Xuân Quỳnh được. Ô hay, Xuân Quỳnh chỉ được cái hồn hậu phụ nữ chứ sao đa tầng đa nghĩa đau đời như LQV được. Thơ LQV chỉ được một vài câu trong một bài nhé, làm sao nhớ được cả bài. Tao đố mày nhớ được cả bài của LQV đấy. Trong thành phố có một vườn cây mát...

Cũng được thôi chứ làm sao mà đọc một phát nhớ cả đời như bài này "Chỉ có thuyền mới hiểu. Biển mênh mông nhường nào. Chỉ có biển mới biết. Thuyền đi đâu về đâu".
Bất phân thắng bại giống như những lần tranh luận khác.


3.Bạn hỏi, vẫn nhất quyết đóng blog sao. Nghe câu đó như là, không biết ngượng à, sao đọc hoài mà không có gì trình ra, không có gì mua vui lại cho người sao, hi hi.

Là tự nhiên hết chữ vậy đó. Vẫn muốn đẻ chớ. Nhưng giống tình iêu dị. Chắc có lúc thăng lúc giáng. Đợt này giáng hơi lâu đó nhe.

3 nhận xét:

  1. hù!

    thấy D. có mấy cái hình để tóc mái rất xinh!

    Trả lờiXóa
  2. Tình yêu không thăng giáng bất thường đâu, chỉ có tâm thần của con người bất ổn thôi :-P

    Trả lờiXóa
  3. Hí hí, vừa múa rìu phát đã bị bắt bài ồi.

    Trả lờiXóa