Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Bản tin văn hóa

Vừa xem bản tin văn hóa của cô Kiều Trinh trên tivi, haiza, chã bít nói thía nào. Cô Kiều Trinh cô ý chém gió kinh quá. Đại loại là cô ý vác máy quay vào Hồ Gươm Xanh quay mí em ca sĩ mặc áo bó quần ngắn hát và nhảy trên sân khấu. Rồi cô ý đưa máy quay vào miệng cô Minh Hạnh có danh hiệu là nhà thiêt kế thời trang, nhà thiết kế nói là chất liệu thế nó bó vào người mặc lên sân khấu là vi phạm thuần phong mỹ tục, nhà thiết kế còn nói câu gì nữa mà mình cảm tưởng đạo đức của con người Việt Nam sắp tèo đến nơi vì mấy cô mặc chất liệu sai này (quên rồi). Rồi cô ý phỏng vấn mấy bác ở Bộ Văn Hóa, mấy bác này đề nghị được quyền cấp thẻ hành nghề lại, nhưng mà cô ý (kiều trinh) cũng thòng thêm một câu là không nên xin cho nhưng mà mặc thế mà nhảy ở ngay hồ Gươm là không được vì hồ Gươm là linh thiêng nọ kia. Dã man hơn cô ý còn dẫn tên cụ thể 4 cô ca sĩ hát ở hồ Gươm xanh là làm ở nhà hát ca múa trung ương. Đến đây thì mình nhớ đến một câu chuyện rất hay vừa đọc được ở đây.
Cả bọn mình có lần được mấy thằng bạn bán ít thóc dẫn vào Hồ Gươm xanh cho mở mang tầm nhìn. Thấy nó chả có cái quái gì là vi phạm thuần phong mỹ tục cả. Hay bây giờ phải mặc khăn đóng áo dài mới được biểu diễn ở bar nhỉ? Thế người ta ở nhà nhìn bà xã chứ bỏ tiền đi bar làm gì? Ngưu tầm ngưu mà mã tầm mã. Thế giới của ai người ý sống. Ở đời có cho nhiều khi ngưu nó cũng chả thích chơi với mã. Làm sao phải lo bò trắng răng. Đã tránh xem tivi để đỡ phải nhìn quy hoạch Hà Nội với cả kế hoạch chém gió đến 2030 rồi thì lại gặp cái vụ này.
Để trả thù hộ mấy cô ca sĩ quần ngắn trên bar, mình kể lại là cách đây 5 , 6 năm mình nhìn thấy cô kiều trinh trên đường La Thành, trông cách ăn mặc và động tác y hệt một cô ở trong hang động.
Link

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

To và bé



Hôm nọ mới nói với Hx, là em thấy cái trò ngày trước mình viết blog, nó rất là vớ vẩn. Tự nhiên xổ ruột ra không ai cần, cũng không làm gì cho ai. Thế hôm nay đã ì ạch leo lên mở khóa cửa quét nhà lăm le rót nước rồi. Nên mới gọi là con người ta. Con người ta thì có lúc thế này lúc thế khác. Sáng đúng chiều sai mai lại đúng. Nên ngày xưa ở diễn đàn 3M có một đứa con gái hơi bị chùy, tên là Ph thì phải, nick nó là khongcogimaimai.
Có cái thằng D, nó bảo mày làm gì mà tao không vào blog được. Bảo tao không viết nữa rồi. Nó bảo tao chỉ xem ảnh thôi. Tao xem những ảnh cũ cũng được. Vì ảnh mày chụp đẹp. Nên mới gọi là con người ta. Con người ta thường khen nó cho nó chết. Nhưng mà những lời khen thì ngọt ngào đằm thắm làm sao cưỡng. Mà trước sau gì cũng chết thôi.
Bây giờ thời buổi đi di tồ, nên không có những tấm ảnh đen trắng be bé con con cầm gọn trong lòng bàn tay, có cái còn cắt răng cưa ngoài đường diềm, những tấm ảnh ghi lại lịch sử một gia đình, một thế hệ, những cuộc đời. Ảnh đen trắng khi ta còn bé như một cái bắp ngô, nhân trần biết lẫy cười toe toe. Ảnh ông bà ta bố ta mẹ ta cậu mợ cô dì sắp hàng ngang nhau, gương mặt ai cũng trẻ trung tinh khiết, lũ chúng ta thì lốm đốm có một vài đứa lớn, những đứa bé khi ấy chưa ra đời. Ảnh ta có lúc cười có lúc bặm môi như chính ta rất đồng bóng sau này. Ảnh em trai ta 3 tuổi bụ bẫm kinh khủng mặc cái quần đục lỗ ở giữa thò cả ra rồi ở chỗ đó cài một bông hoa dâm bụt đỏ. Cái thằng bây giờ chở gái nhoay nhoáy ngoài đường.
Bây giờ thời buổi đi di tồ. Muốn xem lại ảnh phải có một cái máy tính. Mà, ngày hôm nay xem lại ảnh của ngày hôm qua. Là thôi. Chứ đến mai có nhiều việc khác. Chờ nó load cũng đủ mệt. Những bức ảnh không cầm nắm sờ mó được có kể lại câu chuyện về cuộc đời không?
Ảnh bây giờ là những thành phố đi qua, nhưng cây những hoa sông hồ núi non biển cả. Ảnh bây giờ là thế giới bên ngoài. Chụp ảnh dễ quá nên lâu lắm gia đình chẳng có cái ảnh nào, những cái ảnh có thể tìm lại để nhìn.
Lan man một phát, để chuẩn bị post ảnh Vũng Tàu :D. Cuộc đời có nhiều cám dỗ. Chơi blog cũng là một cám dỗ, một cám dỗ rất đi di tồ.



Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

ở nhà




trong đợt vỗ béo 10 ngày này có một lần được đi theo tắm biển với lũ em họ, đi xe máy đi thẳng xuống biển tắm rồi leo lên đi thẳng về nhà, thay đồ xong đi uống nước mía với ăn bánh cuốn, cả bầy đi tắm biển hết 55 nghìn, hihi. thằng em nói mỗi tuần bọn em chỉ đi một lần thôi, hết 10 nghìn tiền xăng với 5 nghìn gửi xe đấy. ở nhà nó có cái phao to đùng bát vại làm bằng cái lốp xe container. lúc đi thấy chúng nó hỏi nhau có mang phao đi không, thằng bé lười bảo thôi trông chị D thế kia xuống biển chị ấy chính là phao luôn rồi. vì nó lười nên không có phao bơi làm mình mệt quá, nhảy nhảy được tý rồi lên luôn.
những buổi chiều trên đồi ngước mắt lên nhìn trời thì mình nghĩ gì. mình nghĩ ừa không thu hút được đầu tư cũng tốt, cầu cho không có bàn tay nào đủ mạnh để biến quả đồi này thành sân golf hay khu du lịch, để còn giữ lại cái thảm lá thông dưới chân này và những bãi đá bóng rộng ngoài kia. để giữ cái city view này cho riêng người bản xứ, họ có tình yêu với một chỗ đẹp, gần gũi và thân thuộc.
đi (hơi) xa rồi quay về thấy quê mình đẹp là một điều rất thú. trước đấy chưa biết những cảnh đẹp khác nghĩ nó đẹp là chuyện bình thường. nhưng đã đi rồi quay về vẫn thấy nó đẹp thì tự nhiên cứ sung sướng, cứ như mình gain được một cái gì.
mà đi một chặng đường. không biết gain được cái gì.
hay là nở hết trong hoàng hôn, đợi gió vô thường lên?
Hà Nội nóng và dửng dưng.