cái chỗ từng ngồi trên đỉnh giờ đã xây một dãy ghế đá dài uốn lượn theo mép núi, có mái che ở trên đầu để tránh mưa và ghi chữ "Quán" đằng sau từng chiếc ghế. Tôi đã ngồi đây gần như một mình trên đỉnh núi vắng lặng, thấy trăng lên đẩy lùi dần những bóng cây sẫm tối, người bán quán không rõ hình hài làm gì đó phía xa nghe lịch kịch. Ngồi mãi rồi cũng phải đi về. Đi bộ chừng hơn một cây xuống chân núi thì lại gặp con người. Những ánh đèn điện, những bữa cơm tối nhìn qua cửa nhà mở, xe máy trên đường, quán cà phê, chè miền nam, và những đôi sinh viên.
Chờ hôm nào có trăng mà lên đó ngồi. thì những suy nghĩ vẫn thế, loanh quanh. Tôi đã nghĩ gì trong buổi đêm bàng bạc đó. Bạn tôi nói khi đã thân thiết rồi chỉ có người rời bỏ tôi chứ tôi không rời bỏ người trước. Tôi nửa tin nửa ngờ không biết mình có tội nghiệp vậy không. Bạn tôi cũng nói không có số phận, chỉ có chúng ta tự tạo nên số phận của mình. Tôi không chắc lắm. Đã lâu tôi không đi tập thiền, tôi nghĩ mọi việc đều có duyên, mối dây liên hệ giữa tôi với thiền tự nhiên đứt quãng, tôi cứ chờ cho hết đợt này đợt nữa tôi sẽ đi tập lại; nhưng cũng mơ hồ cảm thấy hình như tôi văng ra khỏi cái guồng quay của thiền mà không biết khi nào vào lại; thôi thì cũng tùy duyên.
Chờ hôm nào có trăng mà lên đó ngồi. thì những suy nghĩ vẫn thế, loanh quanh. Tôi đã nghĩ gì trong buổi đêm bàng bạc đó. Bạn tôi nói khi đã thân thiết rồi chỉ có người rời bỏ tôi chứ tôi không rời bỏ người trước. Tôi nửa tin nửa ngờ không biết mình có tội nghiệp vậy không. Bạn tôi cũng nói không có số phận, chỉ có chúng ta tự tạo nên số phận của mình. Tôi không chắc lắm. Đã lâu tôi không đi tập thiền, tôi nghĩ mọi việc đều có duyên, mối dây liên hệ giữa tôi với thiền tự nhiên đứt quãng, tôi cứ chờ cho hết đợt này đợt nữa tôi sẽ đi tập lại; nhưng cũng mơ hồ cảm thấy hình như tôi văng ra khỏi cái guồng quay của thiền mà không biết khi nào vào lại; thôi thì cũng tùy duyên.