Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011
Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011
Một vài ý định
- Blog hôm qua bị lỗi sever, mất comment, mất bài viết hoặc không thể truy cập được. Việc này làm em nhớ đến tình trạng giãy giụa trước khi chết của 360 yahoo.
- Sáng nay, trong lúc một giáo sư hàng đầu thế giới giảng bài, từ máy tính của em vang ra một bản hành khúc rộn rã. Vì em không dùng chuột, đồng thời máy tính lúc đó lại đang mở quá nhiều cửa sổ nên phải mất vài phút sau cộng thêm sự giúp sức của vài đứa khác nhảy bổ vào mới tắt được máy đi. Bình thường trong giờ em không có vào những blog cài nhạc nền mà em biết, nhưng lần này là một blog mới. Đây thực sự là một việc không thể tự tha thứ :(
- Một bạn trong lớp search tên giáo sư liền ra blog của em. Cũng còn may là bạn ấy lại kể cho em biết. Bạn không phải quá xa lạ không phải thân thiết, mà mình lại không thích tính cách của bạn (sory mình hơi cực đoan) nên mình xem việc này giống như tai nạn vậy.
Vì ba lý do trên đây mà em dự định không viết blog nữa.
- Bạn này một hôm hỏi sao dạo này đọc blog không thấy viết gì. Bạn vẫn viết đều trên FB và kiên định mục tiêu cuối năm ra sách.
- Đôi khi em ngồi tiếc rẻ những bài viết trên yahoo 360 ngày xưa, muốn đọc lại cũng không còn nữa, tiếc.
Vì hai lý do trên mà em nhớ đến câu của(bạn của) Uyên, tác giả cuốn du ký "Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương", đại loại làm người thì nên làm 3 việc là trồng một cái cây, viết một cuốn sách và có một đứa con.
Cây thì em trồng nhiều rồi.
Blog dạo này lỗi chả biết sập lúc nào.
Mỗi một entry trên blog với em đều không đơn giản, viết mất hàng tiếng, nhâm nhi đọc lại cũng hàng tiếng.
Mà không ai tắm hai lần trên một dòng sông.
Vì thế, em giờ cũng lạc quan cách mạng giống bạn. Em đoán chừng để in một quyển sách mất khoảng 10 triệu đồng, hình như thế. Em post ý định này ở đây xem có ai tài trợ không? Ngoài ra có ai có hứng thú cùng tập hợp để in chung không? em chưa có kinh nghiệm gì trong việc này nhưng em đoán in sách bây giờ chắc cũng dễ.
Địa chỉ email của em là nguoilavuaden@yahoo.com
P/S: em vẫn viết entry này trong giờ học.
- Sáng nay, trong lúc một giáo sư hàng đầu thế giới giảng bài, từ máy tính của em vang ra một bản hành khúc rộn rã. Vì em không dùng chuột, đồng thời máy tính lúc đó lại đang mở quá nhiều cửa sổ nên phải mất vài phút sau cộng thêm sự giúp sức của vài đứa khác nhảy bổ vào mới tắt được máy đi. Bình thường trong giờ em không có vào những blog cài nhạc nền mà em biết, nhưng lần này là một blog mới. Đây thực sự là một việc không thể tự tha thứ :(
- Một bạn trong lớp search tên giáo sư liền ra blog của em. Cũng còn may là bạn ấy lại kể cho em biết. Bạn không phải quá xa lạ không phải thân thiết, mà mình lại không thích tính cách của bạn (sory mình hơi cực đoan) nên mình xem việc này giống như tai nạn vậy.
Vì ba lý do trên đây mà em dự định không viết blog nữa.
- Bạn này một hôm hỏi sao dạo này đọc blog không thấy viết gì. Bạn vẫn viết đều trên FB và kiên định mục tiêu cuối năm ra sách.
- Đôi khi em ngồi tiếc rẻ những bài viết trên yahoo 360 ngày xưa, muốn đọc lại cũng không còn nữa, tiếc.
Vì hai lý do trên mà em nhớ đến câu của(bạn của) Uyên, tác giả cuốn du ký "Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương", đại loại làm người thì nên làm 3 việc là trồng một cái cây, viết một cuốn sách và có một đứa con.
Cây thì em trồng nhiều rồi.
Blog dạo này lỗi chả biết sập lúc nào.
Mỗi một entry trên blog với em đều không đơn giản, viết mất hàng tiếng, nhâm nhi đọc lại cũng hàng tiếng.
Mà không ai tắm hai lần trên một dòng sông.
Vì thế, em giờ cũng lạc quan cách mạng giống bạn. Em đoán chừng để in một quyển sách mất khoảng 10 triệu đồng, hình như thế. Em post ý định này ở đây xem có ai tài trợ không? Ngoài ra có ai có hứng thú cùng tập hợp để in chung không? em chưa có kinh nghiệm gì trong việc này nhưng em đoán in sách bây giờ chắc cũng dễ.
Địa chỉ email của em là nguoilavuaden@yahoo.com
P/S: em vẫn viết entry này trong giờ học.
Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011
Nhảm
Trưa nay nhân lúc tất cả mọi việc có xu hướng dậm chân tại chỗ lâu dài, mình xem Hary Porter trên HBO. Vừa xem vẫn vừa tự hỏi tại sao một người mẹ chưa bao giờ viết văn lại viết ra một thứ quá hay và đẹp như vậy.
Nhân tiện quote lại bài Hary Porter của mình ở đây.
Ước gì có thời gian và điều kiện để làm một công việc chân tay không quá vất vả, mà mình bằng lòng với nó, suy nghĩ giản đơn rành mạch và vui sống.
Nhân tiện quote lại bài Hary Porter của mình ở đây.
Ước gì có thời gian và điều kiện để làm một công việc chân tay không quá vất vả, mà mình bằng lòng với nó, suy nghĩ giản đơn rành mạch và vui sống.
Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011
Tháng năm
...Khúc hát say mê một thời thiếu nữ Ngôi sao cháy bùng trên sông Nhê va Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà...
Mình đang ngồi nhìn xuống sân chơi ngập sáng. Vắng lặng. Hình như mùa hè về. Mà không biết sao lại nhớ đến những câu thơ trên. Ở trong nhà, C mua về 2 lọ hoa, nói chỉ chơi được 3 lọ là hết mùa. Loa kèn tháng tư sáng ngời trong nắng. Hà Nội vắng như một thành phố bị bao vây. Có nhiều cuộc điện thoại hỏi sao không ở Hải Phòng những ngày này. Chẳng biết giải thích sao, bà giáo không cho về. Mình vốn đã không thiện cảm với người Tàu giờ càng ngày càng ghét. Người Tàu thật sự rất bẩn tính.
Mấy đêm rồi xem đám cưới hoàng gia. Chúc mừng nhà vua và hoàng hậu tương lai của nước Anh. Hai bạn đẹp đôi lắm lắm. Chuyện tình này đã được anh VMC kể quá hay ở đây rồi. Trên youtube không thấy bố chú rể và mẹ kế tham dự đám cưới. Hai cha con nhà họ đều tôn vinh tình yêu. Lan man rồi mình xem cả đám cưới rồi đám tang của công nương Diana nữa. Rồi clip của Wiliam và Hary đọc diễn văn trong kỷ niệm ngày mất của công nương. Xem mà cũng thấy buồn thương. Dù là thường dân hay hoàng tử mà không có mẹ trên đời cũng làm người ta chảy nước mắt.
Thằng C đang đi đám cưới anh trai nó. Nó hỏi: When's your wedding? ha ha.
Tin giựt gân từ blog anh L: Bin la đen đã bị giết. Obama đã giết được kẻ thù của mình. Đây chắc chắn là tin rúng động nhất với nước Mỹ từ sau sự kiện 11/9. Hai tuần nữa có buổi học của ông FG, nghe quảng cáo ông này là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu về chống khủng bố. Thiệt là một cơ hội tốt để ổng quảng cáo về sức mạnh của nước Mỹ. Nhưng mọi việc chắc không dừng lại ở đây. Hồi trước mọi người thường nói người nước ngoài rất sợ bọn cộng sản vô thần. Còn bây giờ, thường dân như mình rất sợ những người có đạo nói chung :)
Blog bắt đầu nói sang chuyện chính trị rồi đó. Stop that, ha ha. Diễn văn của Obama hôm nay không hay bằng diễn văn của Putin sau vụ nhà hát Chesnha ngày xưa. Dù sao cũng chúc mừng ổng cái. Có thằng cầm đầu của bọn ăn hang ở hốc mà không giết được thì làm sao đương đầu với cả thế giới Hồi giáo cực đoan.
Blog bạn viết hay quá, khiến mình chùng cả bàn phím.
Nửa tháng nữa, trên đường từ Cầu Rào ra tới Đồ Sơn, phượng sẽ nở đỏ rực một dải đường dài.
Mình đang ngồi nhìn xuống sân chơi ngập sáng. Vắng lặng. Hình như mùa hè về. Mà không biết sao lại nhớ đến những câu thơ trên. Ở trong nhà, C mua về 2 lọ hoa, nói chỉ chơi được 3 lọ là hết mùa. Loa kèn tháng tư sáng ngời trong nắng. Hà Nội vắng như một thành phố bị bao vây. Có nhiều cuộc điện thoại hỏi sao không ở Hải Phòng những ngày này. Chẳng biết giải thích sao, bà giáo không cho về. Mình vốn đã không thiện cảm với người Tàu giờ càng ngày càng ghét. Người Tàu thật sự rất bẩn tính.
Mấy đêm rồi xem đám cưới hoàng gia. Chúc mừng nhà vua và hoàng hậu tương lai của nước Anh. Hai bạn đẹp đôi lắm lắm. Chuyện tình này đã được anh VMC kể quá hay ở đây rồi. Trên youtube không thấy bố chú rể và mẹ kế tham dự đám cưới. Hai cha con nhà họ đều tôn vinh tình yêu. Lan man rồi mình xem cả đám cưới rồi đám tang của công nương Diana nữa. Rồi clip của Wiliam và Hary đọc diễn văn trong kỷ niệm ngày mất của công nương. Xem mà cũng thấy buồn thương. Dù là thường dân hay hoàng tử mà không có mẹ trên đời cũng làm người ta chảy nước mắt.
Thằng C đang đi đám cưới anh trai nó. Nó hỏi: When's your wedding? ha ha.
Tin giựt gân từ blog anh L: Bin la đen đã bị giết. Obama đã giết được kẻ thù của mình. Đây chắc chắn là tin rúng động nhất với nước Mỹ từ sau sự kiện 11/9. Hai tuần nữa có buổi học của ông FG, nghe quảng cáo ông này là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu về chống khủng bố. Thiệt là một cơ hội tốt để ổng quảng cáo về sức mạnh của nước Mỹ. Nhưng mọi việc chắc không dừng lại ở đây. Hồi trước mọi người thường nói người nước ngoài rất sợ bọn cộng sản vô thần. Còn bây giờ, thường dân như mình rất sợ những người có đạo nói chung :)
Blog bắt đầu nói sang chuyện chính trị rồi đó. Stop that, ha ha. Diễn văn của Obama hôm nay không hay bằng diễn văn của Putin sau vụ nhà hát Chesnha ngày xưa. Dù sao cũng chúc mừng ổng cái. Có thằng cầm đầu của bọn ăn hang ở hốc mà không giết được thì làm sao đương đầu với cả thế giới Hồi giáo cực đoan.
Blog bạn viết hay quá, khiến mình chùng cả bàn phím.
Nửa tháng nữa, trên đường từ Cầu Rào ra tới Đồ Sơn, phượng sẽ nở đỏ rực một dải đường dài.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)