Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010
Thư Hà Nội
Lâu rồi con không mơ thấy. Không biết vì sao.
Cuối tuần này M nhà cô N ăn hỏi. Cô N còn nó nữa là xong rồi. Vợ T với thằng nhỏ từ BL về. Cô bây giờ phải trông nhiều cháu lắm. Toàn những đứa bố không biết. Chúng nó lóc nhóc trứng gà trứng vịt sàn sàn nhau. Mà chắc bố biết. Mỗi lần giỗ bố chúng nó lên nhà mình, được một phen vui. Nhất là K, bé nhất mà toàn đi bắt sâu bắt gián rất oai hùng. Mà nhà có cúng thường con không phải làm gì cả, 4 đứa con dâu nhà cô thay nhau làm hết. Vụng về như con thì ngồi ghế chỉ đạo thôi.
Nhà mình thì chẳng có chuyện gì để kể. H có người yêu ở đâu đó. Mẹ biết. Mà mẹ không kể cho con. Mẹ bảo con chẳng biết gì mà cứ tưởng mình biết. Thì thôi. Con chả thèm hỏi.
à, có anh A con bác  ở Thái Bình làm trên LC đó, anh xuống HN thi rồi điện cho con. Con giúp được anh một việc nhỏ. Con trước nay vẫn áy náy không làm gì được cho ai vì mọi người đều giỏi hơn con, chỉ có con là kém.
Hôm con về ăn hỏi M, rồi đến chiều chủ nhật đi, mẹ ngạc nhiên. Mẹ tưởng con ở đến thứ tư đám cưới. Rồi mẹ hỏi, chắc sợ gặp người quê phải không. Gặp người quê thì cứ nói cho qua. Đến lượt con ngạc nhiên, mẹ giờ thoáng ghê chưa, sao tự nhiên tạo điều kiện ác liệt vậy.Đấy là chiến thắng từ vụ một tháng con không gọi điện. Mà thật ra, không biết, bị mẹ chửi hay được động viên thế này, thứ nào ít đau lòng hơn??? Mà con đâu có sợ gặp ai, gặp họ hàng nhà mình thì vui quá ấy, nhưng mà con ngại đi lại giữa tuần thôi. Có mấy bộ váy còn chưa trình diễn.
Nhiều khi con mệt mỏi lắm. Chả biết dựa vào ai. Như thể đi giữa đêm đen không nhìn thấy phương hướng. Thì tất nhiên tự lực vẫn hơn. Nhưng mà để được vậy, cũng đuối lắm á. Con chả thích tự. Vì con đâu có giỏi giang gì. Con chỉ muốn hưởng thụ, nằm duỗi chân duỗi tay, đi trồng cây hay làm vườn thôi.
à, cây xoài ở trước sân, toàn bị mẹ chặt cành. Mẹ nhăm nhăm tỉa từng cành một. Con muốn giữ lắm mà không được vì không phải của con. Mẹ ngày xưa thì sợ bão nó lật gốc đổ vào nhà, sợ nhà đổ. Bây giờ thì mẹ chặt dần đi để làm hiên, lợp froxi măng, tư duy gì kỳ quặc thế.
Bây giờ cho con nghĩ lại, con sẽ không đi con đường đã chọn này đâu. Chỉ cần nghĩ đã hãi rồi. Được mỗi cái là mình làm mình chịu,thỏa mãn trí tò mò về đời này, sân khấu cuộc đời.
Nên nhiều khi con cứ muốn hỏi bố một câu. Nhưng mà chắc bố không biết, chứ biết, chắc con đã không phải hỏi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét