Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Đại lễ và tui

1. Tiêu đề thức thời ghê hem? Mà treo đầu dê bán đậu phụ thôi.

2. Có một ông Viện phó có 2 cậu con trai tên Khánh và Lực. Anh Khánh đi làm ở Lâm Đồng yêu cô Nguyệt là kỹ sư điện mới ra trường, mẹ cô Nguyệt là con phe ghê hem, mẹ cô đến nhà anh Khánh nhờ bố anh Khánh xin cho cô ở lại Hà Nội. Bố anh Khánh cả đời mấy chục năm không làm việc gì xấu hổ với lương tâm rất khinh ghét hành động chạy vạy của mẹ cô Nguyệt. Hai bên mất mặn mất nhạt với nhau nên đôi trẻ cũng hục hoặc, tất yếu hem. Nhưng mà thằng Lực em trai anh Khánh lại cùng bạn xấu đi ăn trộm cái cassette nhà cô Nguyệt. Mẹ cô Nguyệt lấy cái đó làm con tin ép bố anh Khánh xin cho cô Nguyệt trông giữ thư viện ở Viện của ông. Nói chung cô Nguyệt (Như Quỳnh đóng) không biết trông thư viện, tòn lấy nhầm sách:D

3. Phim xem được phết, chứ bây giờ nhảy hú họa vào rạp chẳng hạn thì khả năng phải xem một phim Mỹ vớ vẩn là rất cao. Triết lý cũng ổn. Có điều mình không sống trong cái thời bi tráng đó nên không biết cách kể lại nội dung cho nó mùi. Nhiều cảnh Hà Nội xưa vô cùng hoang vu và lạ lẫm.

4. Mai mình sẽ cho cái bài Hoa sữa của Hồng Đăng lên đây. Vì mình đang nói đến phim "HN mùa chim làm tổ" chiếu free nhân dịp nghìn năm. À quên kể về sau anh Khánh lấy cô gì quên tên là bạn của cô Nguyệt, cô ấy tốt nghiệp xong thì đi lên sông Đà theo sự phân công. Thấy họ cùng nhìn về một hướng ghê hem. Mình cũng có chị bạn ngày xưa đi lên sông Đà làm phiên dịch rồi về HN làm lớn lun:D

5. Ở nhà hát múa rối TW 57B Đinh Tiên Hoàng đang có chương trình rối nước free vào lúc 9h30 sáng hàng ngày từ mồng 1 đến mồng 10. Mọi người có thời gian thì cố gắng đi xem. Chương trình hay lắm, hôm nay mình xem rồi.

6. Mai mình thoát khỏi Hà Nội rồi. Nhưng mình vẫn online đấy. Vụ nổ pháo hoa 4 mạng chết ngang bằng 4 con gà mình không bàn đến, đồng ý hem, vụ bão lũ mình cũng không bàn đến. Mình chỉ biết bản chất của cuộc sống là không công bằng.

7. Một bạn của mình đang buồn. Mình nhìn thấy bạn online đây mà không gọi bạn. Đóng blog thì ok nhưng có lẽ không nên xóa đi những bài buồn. Bởi vì xét cho cùng, chính nỗi buồn chứ không phải niềm vui là thứ song hành cùng ta trong cuộc sống này. Hug bạn cái, nha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét