Mình vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học lớp một. Hẳn nhiên là một ngày mùa thu trong sáng lắm. Ông ngoại dắt ra lớp học ở gần nhà, chỉ cách một cái ao, lớp học lẻ (không ở trong trường) mà hàng ngày mình vẫn nghe tiếng trống gõ tùng tùng quen thuộc. Viết đến đây khéo lạc bàn phím vì chợt thương ông quá, vì ông mất năm đó hoặc năm sau thôi. Mọi con đường đi lên của nhân loại bắt đầu từ nhà trường. Cháu đã bước vào cuộc đời học tập bình thường của mình một cách giản dị như vậy.
Mấy hôm nay, chị bạn trong Sài Gòn chuyển ra HN đưa con đi thi vào lớp một. Chị định mua nhà ở Mỹ Đình, nên chọn cho con thi 4 trường gần đó. Chị bảo, ở khu Mỹ Đình thì chỉ có trường dân lập. Thằng bé sẽ phải thi các trường Lomonoxop; Lê Quý Đôn; Việt Úc và một trường gì nữa mình quên mất tên.
Sáng nay biết kết quả của trường Lomonoxop; thằng bé trượt. Đến ngày 26 mới có điểm cơ nhưng nó không có trong danh sách đỗ. Chị khóc sưng cả mắt. Đi nhập hộ khẩu cho con, diện con theo mẹ về với ông bà ngoại. Mấy cô hộ tịch nhìn chị mặt mũi sưng húp đoán là chị ly dị chồng ôm con về nhà mẹ đẻ, nhập khẩu rất nhanh chóng và hòa nhã.
Chị kể nó cũng không thích học trường này. Vì lúc đi xem thấy trường hình như chỉ có 2 tầng, không có máy lạnh( hay sao ấy). Nó về nhà khóc bảo mẹ ơi con không học trường Nô xô nô xô đâu, nhiều ruồi lắm, không học trường nhiều ruồi đâu.
Đến trường Việt Úc, vì là ngày lẻ nên hôm đó chỉ có 2 cháu apply. Một cháu lớp 4 còn con chị lớp 1. Buổi sáng chị đưa thằng bé đến, giao cho 3 cô dẫn 1 cháu lên lầu, 10 phút sau cô xuống kêu chị ơi cháu chẳng làm được bài gì cả. Chị nói cháu đã biết đọc đâu mà làm. Cô bảo thế thi lớp mấy, tưởng lớp 4. Sao trông nó lớn thế. Chị lại phải dẫn con sang cầu thang khác. Lớp 1 thi ở cầu thang bên này cơ con ạ.
Vào phòng thi lớp 1 thì chị được ngồi cùng thằng bé. Cô hỏi cháu có biết tiếng Anh không? Thằng bé ngoan ngoãn trả lời "Con biết ạ". Cô hỏi "What' your name?" Nó bảo: I am seven. Cô ngạc nhiên quay ra hỏi mẹ, thế ở nhà cháu thứ 7 à. Vì hồ sơ cháu sinh trong TP HCM, cô tưởng cháu tên Bảy. Mẹ cháu phải đỡ, cô hỏi name mà con. Tiếng Anh cháu chỉ biết con chó con mèo thôi cô ạ. Lúc đó thằng bé mới bảo : I am Khôi Nguyên:)). (Người ta mới bảy tuổi, người ta cũng phải "khớp" một tý chứ nhỉ!)
Mình vừa chia tay mẹ con chị. Nhìn theo hai mẹ con đi giữa trưa mùa hè đổ lửa; lòng nghĩ cuộc đời không biết bao nhiêu mùa thi. Mình đã đi qua những mùa thi khắc nghiệt; mình còn phải đi qua bao nhiêu bài thi cuộc đời nữa? như bài thi của mẹ con chị hôm nay.
Đọc bài này của D xong, nhớ lại câu ru ngày xưa của mẹ "...Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi trường đời", thấy ngậm ngùi quá
Trả lờiXóabài này hay đó D. Làm người ta nghĩ đủ thứ chuyện .:(
Trả lờiXóaMấy cái trường kể trên kia tòn trường dân lập đó H. Tức là trường đóng nhiều tiền hơn trường công mà không phải ai cũng có tiền cho bọn trẻ đi học trường đó H à.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa