1.Bạn mình sống nhiều năm ở Hà Nội bỗng một ngày đẹp trời di cư Sài Gòn, trở thành người Sài Gòn không một chút băn khoăn. Ngày đi bạn ngồi trên máy bay khóc rũ rượi cho tuổi trẻ đã qua cho tình yêu với một thành phố đẹp. Thảng khi, bạn quay lại Hà Nội và thấy mình như khách lạ đảo qua chơi, có lúc còn khó chịu bởi thời tiết, dịch vụ và con người. Thôi thì cũng chẳng dám nói sống ở nơi nào thì hơn, thời 20 mình cứ nghĩ mình sẽ sống mãi ở một vùng ngoại ô của một thành phố cửa biển. Thế mà bây giờ mình đã ở Hà Nội hơn mười năm rồi. Đời người ta, nghe nói mười năm chuyển vận một lần. Bạn ở Sài Gòn một mình trong một căn hộ chung cư, hàng ngày đi làm bằng xe buýt, thi thoảng đi du lịch một mình, không quá thân thiết với ai, không có nhu cầu mở cánh cửa tâm hồn cho người khác bước vào chia sẻ. Một trạng thái thoải mái và trống rỗng. Thôi thì đời này không có đúng sai, chỉ có những lựa chọn và lần lượt những đỉnh cao phải vượt trong đời. Living is a fighting.
2. Một lúc nào đó, có thể mình sẽ hiểu được bạn mình. Hoặc bạn đã đạt đến cảnh giới của sự vững vàng hoặc bạn đã từng tổn thương sâu sắc. Sài Gòn thật là một nơi dễ chịu để sống và lãng quên. Hiện tại, mình không biết cần bao nhiêu thời gian để bình tâm cho một quyết định kinh khủng trong đời, không biết khi nào mình có thể ngồi xuống, nhìn lại quãng đời đã qua và viết lại câu chuyện tình tôi.
3. Tháng tư. Mình dọn nhà sạch sẽ, cất hết quần áo mùa đông vào tủ. Mà trời thì cứ mưa mãi thôi. Nên hoa loa kèn cứ ở ngoài đường :)
I am back to blog. Hello my dear friend.
Quay lại nhưng lợi hại hơn lần trước nhiều đúng không?
Trả lờiXóaem thấy nhạt ấy, bạn bè cũng kêu nhàn nhạt và đèm đẹp, nghĩ cũng nản nhưng mà thôi cũng kệ.
Trả lờiXóaĐừng nản chị ơi, em mong viết được như chị lắm lắm! Mà không ai hiểu được điều người khác làm, chỉ người trong cuộc mà thôi và ai cũng có quyền quyết định cho đời mình chị hén?
Trả lờiXóa