Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

10 June 2013

Mình nghĩ, với một người hay ốm, người ta hay hoang mang về cuộc đời. Đồng thời người ta bớt tham vọng đi, người ta thôi thiết tha với những nấc thang sự nghiệp, hay tiền tài. Dù vẫn ước mơ về tình yêu và hạnh phúc. Bởi vì, với một người dù có trải qua nhiều bệnh tật, thì ngay trong tâm điểm của trận ốm đương thời người ta vẫn không biết khi nào thì thoát ra, và thoát ra lần này không có nghĩa là thoát ra mãi mãi. Dù ai nói mình hời hợt, thì mình vẫn nói, nỗi đau tinh thần dễ chịu hơn nỗi đau thể xác.
Theo quy luật, tôi bắt đầu chán facebook rồi. Dù hôm nay trên fb của Mark nói đại ý là face book hoạt động độc lập chứ không bán thông tin cho chính phủ Mỹ, đại loại thế. Thật ra thì, nếu thích, cơ quan an ninh  sẽ tìm ra ngay, lập tức, không cần qua face book luôn. Cuộc sống số mang lại cho ta nhiều điều, nhưng cũng đính kèm nhiều nỗi bất an. Ngay cả khi mình lương thiện, cũng không thích có những con mắt nhìn vào bên trong ta chăm chú, phải không nào?
 Nhưng mà càng hiện đại con người ta càng cô đơn. Điều này là tiên đề không cần chứng minh. Người ta sẽ cô đơn hơn khi vừa than thở lên face book là có dăm ba người bạn hỏi han và đưa ra lời khuyên. Dù.... cách tốt nhất để chia sẻ nỗi đau là im lặng.
Thật mà.




6 nhận xét:

  1. Lại ốm hay chưa khỏi ốm hả D?

    Trả lờiXóa
  2. Chưa khỏi L ạ, chán lắm luôn.

    Trả lờiXóa

  3. Chị học được rất nhiều từ lời khuyên, kể cả khuyên sai. Vậy cho nên hơi ngạc nhiên khi em không thích những lời khuyên trên này :)

    Trả lờiXóa
  4. Uh thì im lặng, nhưng mà mong nhanh hết ốm nhá!

    Trả lờiXóa
  5. Cũng chả biết nữa, nỗi đau nào cũng là nỗi đau, đau theo một cách khác nhau...

    Trả lờiXóa
  6. Đúng là.. cách tốt nhất để chia sẻ nỗi đau là im lặng chị ạ!

    Trả lờiXóa