Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

He he

Không biết có phải mùa thu năm nay dài không. Mình đã chuẩn bị hết tinh thần cho mùa đông rồi, đã lôi túi sưởi ra rồi, mà hôm nay nó vẫn nắng như mật ong như này. Sáng nay 9 rưỡi mới dậy, đi chợ mua con cá trôi hơn cân về kho xình xịch ngoài kia, ăn không biết bao giờ mới hết. Năm nay Trung Quốc không cân chuối, mua môt nải chuối xanh to đùng cách mạng hết 9 nghìn về thái ra kho 4 quả. Còn để lại chắc tuần sau nó chín. Đợt vừa rồi đi ăn ngoài nhiều quá bây giờ bỗng thèm đồ nấu điên cuồng. Thế là sắn luộc ngồng cải luôc thịt luôc dưa muối ăn với mắm tép Quảng Bình cứ gọi là cay, ăn xong bụng thành cái trống lại ăn tiếp. Nói chung khi nào mình chán ăn có nghĩa là tinh thần mình phải cực sa sút.

Nồi cá thơm quá!
Nói chuyện với một chị. Bảo đúng là chỉ có cha mẹ thương mình suốt đời thôi em. Mình hỏi thương đến đau lòng nhau hả chị. Hihi. Viết đến đây lại nhớ đến cái phiếu làm tóc giảm giá định đưa mama đi làm chuột bạch nhưng mà gọi điện thì thấy bảo đã làm rồi để chuẩn bị đi họp hội các bà giáo về hưu nhân dịp 20/11. Ôi dồi, về hưu rồi còn bày đặt giề. Định bảo con đang đi làm nhìn thấy các cụ hưu tụ tập thấy buồn cười lắm mẹ đi làm gì nhưng lai thôi. Hai chục năm nữa mình cũng thế.

Hôm nọ ngồi với chị ở cà phê nhà thờ, mình bảo chị sợ gì nó, nó ở đây là những đứa thọc gậy bánh xe. Chị bảo ừ chị chả sợ gì. Đời này chị chỉ sợ những người tử tế với mình mà mình không tử tế lại được thôi. Chứ còn thì, hihi. Mình nói ừ câu này được.

Thôi thì cũng phải viết (blog) thôi. Chứ không biết tìm cái gì vui.

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Than

Mình nhớ cái blog này quá, mà chữ nghĩa cứ nối đuôi nhau bỏ mình đi như đàn kiến trước ngày bão, giờ sao giờ. Hu hu ?