Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Tháng ba

Bạn.
Thế là đã tháng ba. Đêm nay tiếng mưa lộp độp trên mái làm ngạc nhiên hết thảy mọi người. Đã mấy ngày mưa phùn, nặng hạt và ẩm ướt mà tự nhiên lại mưa rào thì có sớm quá không?
Mình bật đèn để bàn. Quầng sáng vàng trong đêm tối làm mình bồi hồi. Ngồi đây, một nửa lạ lẫm, một nửa quen thuộc. Như thể hai mươi năm trước. Như thể nhiều năm sau. Khi người ta some thing 30 người ta vẫn có thể hoang mang về cuộc đời.

Ở cái ngõ Tràng Tiền cắt với Nguyền Khắc Cần vài năm nay thành một ngõ ăn uống. Những ngày mưa phùn lép nhép có mấy chú tây ngồi khêu từng con ốc hột, lúc khêu bàn tay cầm con ốc cũng xoay 1 vòng nhẹ nhàng, ăn được vài con lại quay sang vớ cái máy ảnh to oành chụp lấy chụp để bát trứng cút lộn. Ở đây có vài đàn chim sẻ kêu lích chích cả ngày, con nào con nấy béo như củ khoai tây ta mà khôn, chỉ ăn cơm rang. Mấy ngày tết, phố nghỉ bán hàng bọn chúng bay đi đâu mất. Đến cỡ 12, 13 âm mới về, bà con chào đón lại mang cơm rang ra rải trên vỉa hè cho ăn:)
Ngồi với chị ở đó, để nói về một gia đình sắp tan vỡ, tiếng Việt có hai chữ ng, một chữ ngờ đơn một chữ nghờ kép mà không ai học được hết. Ngồi ở đây mà cũng biết có quá nhiều ngã rẽ, nhiều lo âu, nhiều bất ngờ trong cuộc sống mỏng manh. Khi có một gia đình hạnh phúc người ta có tất cả, mà chia tách ra bỗng trở nên không còn gì.
Tháng ba nỗi nhớ mềm như mây trắng. Nhưng mỗi ngày em lại thấy thêm nhiều người phụ nữ muốn đào thoát khỏi hôn nhân, đào thoát khỏi một mối quan hệ. Người ta sợ cô đơn. Nhưng người ta còn sợ ràng buộc hơn nhiều lần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét