Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Semarang Semarang


Vậy là 20 ngày ở Semarang, thành phố miền nam Indonexia đã qua. Vừa sắp xếp hành lý vừa nhìn lại căn phòng mình ở trong 3 tuần lòng không  xao xuyến xúc động như ngày xưa nữa, nhưng có niềm vui nhỏ len nhẹ trong tim. Dường như đã hiểu cuộc sống bao gồm những chuyến đi, và không quá băn khoăn trước quyết định di chuyển lớn của cuộc đời.
Tạm biệt Semarang, mình sẽ nhớ chuyến đi Brobudu cháy nắng với Bo, Zing và G
uifen. Ở nhà thì căm ghét Trung Quốc, đi ra ngoài toàn chơi chung với Hongkong và mới đau. Tuần đầu tiên bọn Hongkong rủ nhau đi đến đó, chúng nó thuê một xe 6 người mình hỏi cho tao đi cùng với nhưng nó lại rủ 2 thằng Hàn Quốc. Thế là mình không có cơ hội đi, về đọc  Brobudu của bạn Lan nghĩ đến cảnh "tầng tầng lớp lớp các khuôn mặt từ bi của đức Phật dõi theo" bạn ấy, bụng bảo dạ thôi mình chưa có duyên với Phật cũng không sao. Đến lúc xuống ăn gặp Bo from Thailand, cậu ấy hỏi cuối tuần mày làm gì. Nói chuyện một lúc rồi 4 đứa mình cũng thuê một xe để đi đến kỳ quan Phật giáo cổ trên đỉnh đồi, nếu đi sớm 5 giờ sáng từ Semarang, bạn sẽ tránh được tắc đường nên khoảng 8 giờ thì đến nơi. Xăng ở Indo được chính phủ trợ giá, giá xăng thật là 10.000 rupi, khoảng 18.500 vnd, nhưng chính phủ trợ giá còn 6500 rupi. Vì thế nên chi phí đi lại ở Indo so với Viêt Nam thì thật rẻ.




Bên trong mỗi tòa tháp này có một tượng Phật ngồi đó. Mình chưa phải là Phật tử như Lan, việc chiêm bái Brobudu chỉ là tình cờ, nhưng lúc chạm tay vào tượng Phật ở bên trong tòa tháp này lòng bình yên tuyệt đối, yên tĩnh như mặt nước hồ thu, giờ đây ngồi viết nhưng dòng này mà cảm giác là mình, ở trong mình, mọi sự, vạn vật, bản ngã, sự bình yên còn quay trở lại. Ôi Brobudu, mình đi một ngày đường chỉ để nhớ lại khoảnh khắc chạm tay ấy.
Kiến trúc độc đáo của Brobudu là những viên đá xếp chồng lên nhau tạo thành một quần thể như thế này, không hề có xi măng.

2. Semarang
Tạm biệt Semarang, kỷ niệm nhìn thấy là chiếc khăn bằng vải Batik một loại vải truyền thống của Indo do mình tự làm
Mình sẽ nhớ đoạn đường từ phòng ở đến phòng học. Nhớ Choi và Beak, hai bạn nam ngày nào đi học cũng bôi kem chống nắng nhoe nhoét ở trên mặt. Những bức ảnh ghi lại những kỷ niệm. Nhưng trên tất cả mình sẽ nhớ những  classmate, the real leaders, những con người rất khó tính buổi ban đầu nhưng  rộng lượng và bao dung, họ làm cho bạn nhận ra rào cản ngôn ngữ không phải là điều quá quan trọng, điều quan trọng là trong đầu bạn có gì. Semarang. Tạm biệt.

Choi, nhìn thế này mà đã 46 tuổi rồi.
Tạm biệt Semarang, back to Hanoi tomorow.