Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

01/07/2013

1. Thời tiết mấy hôm nay nóng kinh khủng, nhưng mà cuối ngày thế nào cũng có giông. Sắp đến mùa thi đại học rồi, năm nay không biết có đông người thi không mà  im ắng thế. Lại nghĩ chặng đường làm một người bình thường mới gian nan làm sao. Ngày xưa có câu cổng trường đại học cao vời vợi, mười thằng leo tới 9 thằng rơi. Học xong đại học rồi còn phải thi cử thế nào cho có việc làm mới thành người bình thường được. Đi làm phải làm sao cho vừa lòng đồng nghiệp, cấp trên, không khôn quá cũng không đần quá.  Phấn đấu hụt hơi mới được sống đời lay lắt. Còn không thì ra đời, bàn tay ta làm nên tất cả, gặp thời gặp vận thì phát đạt nở nang, không gặp thời vận thì hai bàn tay trắng làm nên một đống nợ nần. Bản thân mình mà sống không hạnh phúc, khỏe mạnh, tự tin thì cái ơn nghĩa sinh thành không bao giờ trả được. Sống ở trên đời có sướng đâu, mà sao cứ nghe thời gian như bóng câu qua cửa sổ là giật mình toát mồ hôi hột.
Dạo này rảnh quá, rảnh đến nỗi không có chuyện gì có thể kể trên blog được. Nhớ ngày xưa học trong trường có một anh cùng lớp có người yêu ở quê, dạo ấy liên lạc khó khăn còn chưa có điện thoại nên thường viết thư tay. Người yêu anh ấy cứ mỗi ngày viết cho anh ấy một lá thư, ngày nào anh cũng có thư hết. Bọn con trai ở lớp hay nhạo rằng trong thư thì ngày nào cũng em ăn cơm xong thì em đi tắm rồi em đi học bài, thế rồi anh ấy đến lúc ra trường vẫn ngày nào cũng một lá thư.
Tôi còn giữ những lá thư bạn bè viết cho tôi sau ngày ra trường, hồi đó mỗi đứa đi làm một nơi, còn nhớ thương nhau mà viết. Bây giờ nhiều trong số chúng ta di chuyển công việc về làm gần nhau, chúng ta gặp nhau hàng tuần, hàng tháng; đọc lại những lá thư ngày xưa thấy buồn cười, những vấn đề ngày xưa to tát như quả núi bây giờ nhìn lại thẳng băng chẳng có gì, chỉ có tính cách từng người là vẫn thế. Tính cách tạo nên số phận.
Chắc rồi cũng đóng cái blog này thôi, viết gì mà chán quá thể.