1. Buổi sáng. Người phụ nữ nằm giường bên cạnh hỏi cô: Cháu có gia đình chưa? Cô đáp Rồi ạ xen một chút bẽn lẽn ngang tàng. Bà bệnh nhân hỏi tiếp: Con mấy tuổi. Cô nói : Năm. Với một vẻ mơ màng, con số tuổi tưởng tượng phát ra trước khi đôi môi cô ngậm chặt và đôi mắt mở to nhìn thẳng vào người đối diện. Người phụ nữ lớn tuổi không để ý điều đó kêu ồ nhìn trẻ vậy. Cô nhắm mắt, cảm nhận dòng điện giật nhè nhẹ trên lưng qua những chiếc kim châm.
Ngoài hành lang, anh hít một hơi cái không khí oi bức rồi thở ra nhẹ nhàng. Rút đôi găng tay ném vào thùng rác, anh trở vào tắt máy điện châm, rút những chiếc kim trên lưng cô. Mọi ngày đó là công việc của sinh viên thực tập. Những bó cơ khoan khoái duỗi dài tạo nên những con sóng lăn tăn bất giác làm cô chìm vào giấc ngủ lơ mơ. Anh hỏi : Chị có kéo giãn không. Tôi có. Vậy chị nằm sấp quay đầu ngược lại phía trong kia., bám chặt tay vào đầu bàn này. Anh sẽ nắm cổ chân cô rồi giật mạnh, sau đó gấp người cô vuông góc với tường rồi lại dồn thế nào đó để cho cái cột sống giãn ra. Nhưng trước đó, khi chỉnh tư thế nằm cho bệnh nhân anh nói : Cẩn thận cái nhẫn.
Cái nhẫn bạc cô đeo ở ngón áp út bàn tay trái. Chỉ người tinh ý mới biết nó không phải là nhẫn cưới và nó không phải bằng vàng trắng. Cô thật sự nhiều lúc biết ơn cái nhẫn trang sức này, bởi người ta, nhiều lúc, chỉ đối xử với cô như một người trưởng thành khi cô đeo cái nhẫn ấy trên tay.
2. Hôm nay đứng ở trên ban công nhìn xuống. Hoa bằng lăng đã tàn phai rã rượi hết, ve cũng không còn kêu inh lên như mấy hôm trước nữa. Bây giờ tôi không còn đặt mục tiêu cho đời mình, cũng không làm gì, chỉ sống thôi, như cánh bèo. Nhờ đó mà thấy mình hạnh phúc hẳn ra. Mọi chuyện trên đời dù có bất ngờ đến không thể tưởng tượng nổi thì cũng được sắp đặt hết rồi.
Dù sao thì cũng phải viết blog thôi. Không thì lúc rảnh mình biết lấy gì mà đọc. Hôm nay đọc lại blog, thấy rõ ràng những lúc mình gõ là những lúc buồn, mà lại thấy tâm hồn xao động, chẳng vì cái gì, chỉ vì những con chữ thì luôn đẹp mà thôi.