Phòng làm việc mới rộng và ít người, nên mùa đông ở trong nhà cửa kính cửa gỗ mà vẫn không ngủ được vì lạnh. Còn 4 tuần nữa là tết rồi. Thời gian ghi dấu ấn lên cơ thể vật chất của mỗi người, còn tinh thần thì vẫn thế thôi, khi người ta 35 người ta vẫn nghĩ mình kể ra 25 thì mới phải, 25 thì mới phù hợp. Mà thật ra 10 năm đầu đời có biết gì đâu, vậy nên body thì già nhưng tâm hồn thì ai cũng lùi đi 10 tuổi. Vậy mới đáng, phải không?
Ngày mai có một cái report, mà nghĩ đau đầu từ đầu tuần đến giờ không có gì để trình bày hết. Ồ, thế thì chỉ trẻ tinh thần ở linh tinh đâu đó thôi, chứ não bộ làm việc có khi cũng ì ạch rồi. Bây giờ thật ra mình không có trách gì những ai nghiện rượu, những ai trầm cảm, những ai bất cần đời hết. Vì đời sống. Ai cũng có lý do để trở thành người mà họ bây giờ.
Nhưng mà không trách là một chuyện. Còn có thiền được trong đời sống này không lại là chuyện khác. Nên nhiều khi va chạm với một người thô lỗ ngu dốt nhưng mà không có thời gian để lý giải những áp lực người ta phải chịu, những áp lực mình không biết. Và khi mình thô lỗ ngu dốt thì cũng không có ai ngồi đó mà lý giải nguyên nhân của mình. Đời sống mà. Ngắn ngủi. Vội vàng. Thiếu yêu thương.
Ngay cả khi có tình yêu thì mình vẫn thấy thiếu yêu thương trong đời sống này.