Ước gì đời như ván cờ, khi nào sắp tèo thì xí xóa đánh ván mới.
Chứ cứ mãi thế này, chắc đứt.
ôi tôi đi chết đây, ước gì trong lúc ngủ mình giải quyết hết các sự cố roài, mở mắt là chỉ vui sống thôi.
Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012
Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012
Mùa thu
Mình nhận tin nhắn của bạn lúc đang ngồi ở một cái thư viện đẹp nhất Hà Nội, ở cái góc mình ngồi bốn mùa cây lá xanh ngời ngoài cửa kính, bây giờ đang là mùa thu. Bạn nhắn tin "D ơi cv dạo này có bận không, cậu có hay về nhà không, lần nào về dài ngày một chút xuống tớ chơi cho đỡ buồn. Tớ vẫn vậy mà thời gian gần đây có thể nó đau rất nhiều hơn trước mà cũng chẳng biết sao nữa. Tớ vẫn đang cố gắng đây cậu à
Có thể bạn chẳng bao giờ biết được tin nhắn của bạn đã lôi tớ lên khỏi vũng bùn mang tên trầm cảm kéo dài nhiều tháng nay. Rất nhiều ngày tớ sống trong tâm trạng u hoài mất phương hướng với suy nghĩ rằng những cánh cửa đã đóng lại trước mắt tớ; tớ không ngừng trách cứ bản thân, tự dằn vặt mình vì những điều không thể thay đổi được.
Cho tới khi tớ nhận được tin nhắn của bạn. Bạn bị tai nạn đã hai năm nay, cuộc sống đang đầy đủ viên mãn không thiếu bất cứ điều gì đột ngột chấm dứt một nửa. Bạn bây giờ liệt nửa người không phương cứu vãn khi tuổi đời còn quá trẻ. Nghĩ về bạn, tớ thấy rằng tớ đã quá hèn nhát và yếu đuối trong cuộc đời này.
Cảm ơn bạn đã dạy cho tớ bài học, tớ vẫn nói, hàng ngày, rằng cuộc sống mong manh, không ai có thể biết trước điều gì sẽ xảy ra ngày mai.
Nên tớ lại sống một cách bình thường đây. Kệ mẹ nó, những khó khăn vớ vẩn của đời sống này, chỉ là một cái bài test để xếp bạn vào những level khác nhau của ngăn kéo cuộc đời.
Và tớ lại viết blog, thật ra tớ biết là tớ còn viết blog. Vì có những người viết như thế này làm cho tớ cảm động.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)