Tao lại vào đây viết thư cho mày, lần thứ hai, những lá thư không bao giờ gửi, trên cái trang mạng một thời đông đúc sôi nổi bây giờ hoang tàn như những nhà bank bị rút hết máu này. Cuộc đời là vậy, mà tao không thích thế, tao không thích thoái trào. Hồi trẻ mày bảo tao không bao giờ bằng lòng với những cái mình có; đến bây giờ tao thấm thía lời mày dạy quá đi, thì mày bảo tao bất cần đời.
Tao với mày, chắc trên cái cuộc đời này, mà thôi, nói giảm xuống, trong cái lớp mình có đứa nào thân nhau được đến thế đâu nhỉ. (Tất nhiên có cả con kia nữa, nhưng con kia ích kỷ hơn nên cho nó đứng xa một tý). Vậy mà chỉ gọi điện cho nhau khi một trong hai đứa mình có biến. Thường mỗi lần mày có biến, mày khóc tu tu, còn tao giữa vỉa hè thủ đô tắc đường hoa lệ hầm hầm chỉ đạo đường hướng, rành mạch từng câu một như kế hoạch tác chiến Mậu thân 68. Cũng có lần lâm sự mà mày không gọi điện cho tao, giống như một thằng lính ra trận biết rằng ông sếp nó cũng éo giải quyết được vấn đề gì. Còn tao, có biến thì gọi cho mày, gọi xong là tịt không biết kể như nào, nên mày thường chỉ biết là tao chán và không bao giờ đưa ra được kế sách gì với cuộc đời tao, vì không có đề bài. Mà tao với mày bây giờ, 3 năm không biết có gặp nhau được 2 lần không.
Hôm nay, tao đọc một người kể chuyện bạn bè. Đọc xong tao buồn rơi buồn rụng, tao thấy cái thân tao chán đời quá, từng có rất nhiều bạn bè mà cuối cùng chẳng biết còn ai. Bề ngoài thì vẫn có bạn thân, nhiều là khác, đối xử với nhau như bạn thân, có khi còn hơn tao với mày, vì mày ở xa và mày rất ổn, nhưng trong trái tim tao sẵn sàng cho một cuộc di dời đi của tình bạn. Tao buồn vì bị mất lòng tin. Tao đa nghi chính mình. Người ta đã hết ngây thơ rồi thì không bao giờ quay lại được nữa, tao buồn lắm, Th ạ.
Có lần mày gọi điện, bảo cuộc sống vợ chồng giống như người ta cắm một cây cột gỗ ở trong nhà, đầu tiên thì nó nhẵn, rồi thời gian, có xung đột, mỗi người cầm con dao chém một phát vào cây cột ấy, dần dần cột nó xù xì lên vì chém, chém xong thì người ta xoa xoa nó đi, rồi có xung đột cao hơn thì người ta lại chém, rồi xoa được hết, cột vẫn là cột, nhưng đã xù xì lên bởi những vết chém và xoa, không còn bóng bảy mịn màng như cái cột mới nữa.
Sống là phải trả giá như vậy. Nên tao mệt mỏi vì những hệ quy chiếu ở bên ngoài mình, có nhiều điều người ta không vượt qua được vì những cái không xuất phát từ bản thân mình, cuộc đời chẳng bao giờ như ý vì thế mà đáng chán.
Lẽ ra tao gọi điện, để nói vu vơ về thời tiết, thì tao lại vào đây lảm nhảm thế này, mày chẳng bao giờ đọc được, vì mày có biết mạng xã hội là cái gì đâu. Để xong rồi, ngày mai tao lại bất cần đời như cũ, còn mày thì cứ ở yên trong cái biệt thự với ông chồng đi lên từ hai bàn tay trắng nên có thể chia sẻ với vợ mọi điều, trừ tiền, ấy đi.
Tao với mày, chắc trên cái cuộc đời này, mà thôi, nói giảm xuống, trong cái lớp mình có đứa nào thân nhau được đến thế đâu nhỉ. (Tất nhiên có cả con kia nữa, nhưng con kia ích kỷ hơn nên cho nó đứng xa một tý). Vậy mà chỉ gọi điện cho nhau khi một trong hai đứa mình có biến. Thường mỗi lần mày có biến, mày khóc tu tu, còn tao giữa vỉa hè thủ đô tắc đường hoa lệ hầm hầm chỉ đạo đường hướng, rành mạch từng câu một như kế hoạch tác chiến Mậu thân 68. Cũng có lần lâm sự mà mày không gọi điện cho tao, giống như một thằng lính ra trận biết rằng ông sếp nó cũng éo giải quyết được vấn đề gì. Còn tao, có biến thì gọi cho mày, gọi xong là tịt không biết kể như nào, nên mày thường chỉ biết là tao chán và không bao giờ đưa ra được kế sách gì với cuộc đời tao, vì không có đề bài. Mà tao với mày bây giờ, 3 năm không biết có gặp nhau được 2 lần không.
Hôm nay, tao đọc một người kể chuyện bạn bè. Đọc xong tao buồn rơi buồn rụng, tao thấy cái thân tao chán đời quá, từng có rất nhiều bạn bè mà cuối cùng chẳng biết còn ai. Bề ngoài thì vẫn có bạn thân, nhiều là khác, đối xử với nhau như bạn thân, có khi còn hơn tao với mày, vì mày ở xa và mày rất ổn, nhưng trong trái tim tao sẵn sàng cho một cuộc di dời đi của tình bạn. Tao buồn vì bị mất lòng tin. Tao đa nghi chính mình. Người ta đã hết ngây thơ rồi thì không bao giờ quay lại được nữa, tao buồn lắm, Th ạ.
Có lần mày gọi điện, bảo cuộc sống vợ chồng giống như người ta cắm một cây cột gỗ ở trong nhà, đầu tiên thì nó nhẵn, rồi thời gian, có xung đột, mỗi người cầm con dao chém một phát vào cây cột ấy, dần dần cột nó xù xì lên vì chém, chém xong thì người ta xoa xoa nó đi, rồi có xung đột cao hơn thì người ta lại chém, rồi xoa được hết, cột vẫn là cột, nhưng đã xù xì lên bởi những vết chém và xoa, không còn bóng bảy mịn màng như cái cột mới nữa.
Sống là phải trả giá như vậy. Nên tao mệt mỏi vì những hệ quy chiếu ở bên ngoài mình, có nhiều điều người ta không vượt qua được vì những cái không xuất phát từ bản thân mình, cuộc đời chẳng bao giờ như ý vì thế mà đáng chán.
Lẽ ra tao gọi điện, để nói vu vơ về thời tiết, thì tao lại vào đây lảm nhảm thế này, mày chẳng bao giờ đọc được, vì mày có biết mạng xã hội là cái gì đâu. Để xong rồi, ngày mai tao lại bất cần đời như cũ, còn mày thì cứ ở yên trong cái biệt thự với ông chồng đi lên từ hai bàn tay trắng nên có thể chia sẻ với vợ mọi điều, trừ tiền, ấy đi.