St-Petersburg, Ultra - High Resolution panoramas
http://www.airpano.ru/files/Saint-Petersburg-HiRes/1-1
Bonus một bài hát hay thế ở trong link :D
Âm nhạc và nhiếp ảnh làm người ta muốn đi du lịch.
Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012
Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012
Bóng đá và những thứ linh tinh
Tui post cái entry trống này ở đây với mục đích sẽ cố gắng viết một entry về bóng đá vào tối mai, khoảng 13 - 14 h sau khi kết thúc trận chung kết EURO 2012. Hy vọng tui đủ năng lượng và sức khỏe để viết nhảm lung tung trên blog về bóng đá, vì như lệ thường tui sẽ không đọc ai hết trước khi tui viết. Vì bóng đá theo tui, mỗi người hâm mộ đích thực đều là một nhà văn độc lập, và không có ai viết hay bằng chính cảm nhận của bản thân mình , nên tui không bao giờ đọc ai trước khi tui viết để khỏi bị ảnh hưởng.
Bóng đá
Ngày tui còn bé, khi kết thúc mỗi kỳ Euro hay Woldcup đều thấy buồn man mác. Như thể cái không khí sống động háo hức sẽ vĩnh viễn không còn nữa vào những ngày cuối tháng 6 của mùa hè đỏ lửa, hoa phượng đã nở hết trong hoàng hôn, ve sầu đã kêu ran ran trong vòm lá; những ngày trời trong vắt nhất trong năm máy bay quân sự tập bay kêu oàng oạc trên đầu, học trò nhỏ tạm thời xa nhau trong mùa nghỉ hè. Những ngày dài ở nhà như thế, nhớ bạn, nhớ trường lớp, mà bóng đá lại hết nữa. Hỏi có gì buồn hơn trong cái tuổi thơ quá thể hồn nhiên ấy?
Cái không khí trước một trận bóng chung kết thường rất đặc biệt, khán giả hồi hộp như thể trong một bữa tiệc lớn mà một nửa như khán giả tham gia vào và quyết định kết quả chung cuộc nửa như khán giả chỉ là khán giả mà thôi. Hào quang của chiếc cúp danh giá đôi khi làm cho trận đấu bị đông cứng, có những trận chung kết buồn tẻ vì cả hai đội chăm chăm lo phòng thủ để phân định thắng thua bằng những bàn penalty may rủi. Tuy nhiên những trận chung kết kể cả buồn tẻ vẫn là kỷ niệm không thể quên trong đời các cầu thủ, người hâm mộ và những ai được xem trực tiếp trên một sân vận động xa xôi nào đó.
Trước giờ bóng lăn của trận chung kết EURO 2012 năm nay, khán giả hy vọng vào một trận đấu đẹp. Vì Tây Ban Nha đá tấn công, ai cũng biết điều đó. Ý cũng không phải đội bóng có truyền thống phòng thủ đổ bê tông chặt sắt, có một anh bạn từ vòng bán kết bảo "Ý năm nay vô địch đấy" :D. Đã vào đến chung kết rồi, ai cầm cúp đều xứng đáng bởi nhìn lại chặng đường họ đã đi phải vượt qua bao nhiêu ông lớn, trong cái thời buổi bóng đá không chỉ là bóng đá mà còn cả truyền thông, tài chính, sắc dân và những thứ linh tinh. Tôi không phải fan của đội Ý bởi đã từ lâu tôi không là fan của ai cả, nhưng tại sao Ý chơi rất nhịp nhàng trong trận gặp Đức bỗng trở nên thảm hại trong trận chung kết với TBN hôm qua. Bạn tôi chắc sẽ nói phong độ chỉ là nhất thời đẳng cấp mới là mãi mãi. Tôi biết Tây Ban Nha là một đội bóng xứng đáng nhất của thời EURO 2008 nhưng bóng đá mãi mãi là bóng đá bạn ơi. Đặt giả định ngày hôm qua chưa phải là trận chung kết và 2 ngày tới TBN phải đá tiếp một trận nữa bạn có chắc đội bóng này giữ được đẳng cấp không, hay điểm rơi phong độ của họ đã là ngày hôm qua rồi? hay một đội bóng nào đó có thể bắt vía họ và làm chủ trận đấu từ phút thứ 14? hay ám thị về chiếc cúp danh giá sẽ làm đôi chân của họ bạc nhược? Biết thế nào. Đức còn run sợ trước Ý cơ mà. Bóng đá là như thế. Đan Mạch năm 92 và Pháp năm 98 cũng từng chiến thắng ngoạn mục đó thôi. Thế nào là phong độ, thế nào là đẳng cấp, ranh giới giữa người chiến thắng và chiến bại trong cuộc đời này thật khắc nghiệt mỏng manh. Lý giải thế thôi chứ hôm qua TBN chơi hay quá hehe, và tôi thắng độ vì bạn chọn Ý còn tôi chọn TBN, một phần vì bạn thích Ý trước rồi, một phần vì tôi thấy cầu thủ Ý quá xấu trai. Tôi thấy các anh Yai York với Andy Cold của MU thời cuối 90 còn đẹp hơn mấy bạn Ý quá nhiều lần.
Bạn cùng thời của tôi bây giờ hầu hết không xem tivi. Ở trên internet cái gì cũng có. Thế giới có quá nhiều thứ để bận rộn, học trò nghỉ hè vẫn gặp nhau trên fb, một người kêu chán quá có khoảng chục người vào like. Vậy mà khi trái bóng ngừng lăn vẫn thấy mang mang một điều gì. Như thể mọi thứ đã an bài, ngai vàng đã có chủ, không còn gì để chờ đợi. Hẹn gặp lại Braxin 2014 để đợi chờ những khoảnh khắc cuồng nhiệt hân hoan bất biến. Thật ra năm nay tôi xem có hai trận thôi, mà giờ trí nhớ kém tôi quên mất trận trước xem là trận gì, à, trận có Pháp, mà Pháp đấu với ai cũng quên luôn rồi. Không có gì là quan trọng cả, cuộc sống còn quá nhiều điều phải bận tâm miễn sao tôi hiểu được cái nội hàm của những từ như "giải đấu" hay "trận chung kết" để mỗi khi từ vựng ấy xuất hiện, thì cái không khí rất đặc trưng của bóng đá lại hiện về.
Ốm đau
Những ngày này tôi đang trải qua một trận ốm, bạn thân yêu xin đừng hỏi thăm ốm bệnh gì và phải cố gắng giữ gìn sức khỏe. Buổi chiều nằm trên giường nếu không đặt laptop trên ngực và gõ những dòng này tôi nghĩ về phận người. Bản chất của phụ nữ là cô đơn, bản chất của những bạn gay là cô đơn, bản chất của những người đàn ông là những đứa trẻ.
Bóng đá
Ngày tui còn bé, khi kết thúc mỗi kỳ Euro hay Woldcup đều thấy buồn man mác. Như thể cái không khí sống động háo hức sẽ vĩnh viễn không còn nữa vào những ngày cuối tháng 6 của mùa hè đỏ lửa, hoa phượng đã nở hết trong hoàng hôn, ve sầu đã kêu ran ran trong vòm lá; những ngày trời trong vắt nhất trong năm máy bay quân sự tập bay kêu oàng oạc trên đầu, học trò nhỏ tạm thời xa nhau trong mùa nghỉ hè. Những ngày dài ở nhà như thế, nhớ bạn, nhớ trường lớp, mà bóng đá lại hết nữa. Hỏi có gì buồn hơn trong cái tuổi thơ quá thể hồn nhiên ấy?
Cái không khí trước một trận bóng chung kết thường rất đặc biệt, khán giả hồi hộp như thể trong một bữa tiệc lớn mà một nửa như khán giả tham gia vào và quyết định kết quả chung cuộc nửa như khán giả chỉ là khán giả mà thôi. Hào quang của chiếc cúp danh giá đôi khi làm cho trận đấu bị đông cứng, có những trận chung kết buồn tẻ vì cả hai đội chăm chăm lo phòng thủ để phân định thắng thua bằng những bàn penalty may rủi. Tuy nhiên những trận chung kết kể cả buồn tẻ vẫn là kỷ niệm không thể quên trong đời các cầu thủ, người hâm mộ và những ai được xem trực tiếp trên một sân vận động xa xôi nào đó.
Trước giờ bóng lăn của trận chung kết EURO 2012 năm nay, khán giả hy vọng vào một trận đấu đẹp. Vì Tây Ban Nha đá tấn công, ai cũng biết điều đó. Ý cũng không phải đội bóng có truyền thống phòng thủ đổ bê tông chặt sắt, có một anh bạn từ vòng bán kết bảo "Ý năm nay vô địch đấy" :D. Đã vào đến chung kết rồi, ai cầm cúp đều xứng đáng bởi nhìn lại chặng đường họ đã đi phải vượt qua bao nhiêu ông lớn, trong cái thời buổi bóng đá không chỉ là bóng đá mà còn cả truyền thông, tài chính, sắc dân và những thứ linh tinh. Tôi không phải fan của đội Ý bởi đã từ lâu tôi không là fan của ai cả, nhưng tại sao Ý chơi rất nhịp nhàng trong trận gặp Đức bỗng trở nên thảm hại trong trận chung kết với TBN hôm qua. Bạn tôi chắc sẽ nói phong độ chỉ là nhất thời đẳng cấp mới là mãi mãi. Tôi biết Tây Ban Nha là một đội bóng xứng đáng nhất của thời EURO 2008 nhưng bóng đá mãi mãi là bóng đá bạn ơi. Đặt giả định ngày hôm qua chưa phải là trận chung kết và 2 ngày tới TBN phải đá tiếp một trận nữa bạn có chắc đội bóng này giữ được đẳng cấp không, hay điểm rơi phong độ của họ đã là ngày hôm qua rồi? hay một đội bóng nào đó có thể bắt vía họ và làm chủ trận đấu từ phút thứ 14? hay ám thị về chiếc cúp danh giá sẽ làm đôi chân của họ bạc nhược? Biết thế nào. Đức còn run sợ trước Ý cơ mà. Bóng đá là như thế. Đan Mạch năm 92 và Pháp năm 98 cũng từng chiến thắng ngoạn mục đó thôi. Thế nào là phong độ, thế nào là đẳng cấp, ranh giới giữa người chiến thắng và chiến bại trong cuộc đời này thật khắc nghiệt mỏng manh. Lý giải thế thôi chứ hôm qua TBN chơi hay quá hehe, và tôi thắng độ vì bạn chọn Ý còn tôi chọn TBN, một phần vì bạn thích Ý trước rồi, một phần vì tôi thấy cầu thủ Ý quá xấu trai. Tôi thấy các anh Yai York với Andy Cold của MU thời cuối 90 còn đẹp hơn mấy bạn Ý quá nhiều lần.
Bạn cùng thời của tôi bây giờ hầu hết không xem tivi. Ở trên internet cái gì cũng có. Thế giới có quá nhiều thứ để bận rộn, học trò nghỉ hè vẫn gặp nhau trên fb, một người kêu chán quá có khoảng chục người vào like. Vậy mà khi trái bóng ngừng lăn vẫn thấy mang mang một điều gì. Như thể mọi thứ đã an bài, ngai vàng đã có chủ, không còn gì để chờ đợi. Hẹn gặp lại Braxin 2014 để đợi chờ những khoảnh khắc cuồng nhiệt hân hoan bất biến. Thật ra năm nay tôi xem có hai trận thôi, mà giờ trí nhớ kém tôi quên mất trận trước xem là trận gì, à, trận có Pháp, mà Pháp đấu với ai cũng quên luôn rồi. Không có gì là quan trọng cả, cuộc sống còn quá nhiều điều phải bận tâm miễn sao tôi hiểu được cái nội hàm của những từ như "giải đấu" hay "trận chung kết" để mỗi khi từ vựng ấy xuất hiện, thì cái không khí rất đặc trưng của bóng đá lại hiện về.
Ốm đau
Những ngày này tôi đang trải qua một trận ốm, bạn thân yêu xin đừng hỏi thăm ốm bệnh gì và phải cố gắng giữ gìn sức khỏe. Buổi chiều nằm trên giường nếu không đặt laptop trên ngực và gõ những dòng này tôi nghĩ về phận người. Bản chất của phụ nữ là cô đơn, bản chất của những bạn gay là cô đơn, bản chất của những người đàn ông là những đứa trẻ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)