Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

17 June 2013

1. Những lúc này, muốn được đọc Phan Hồn Nhiên biết bao. Những truyện ngắn ngơ ngác, lãng mạn, tha thiết chân thành lâu rồi không thấy chị viết nữa. Tự an ủi, biết đâu nếu có những truyện ngắn như vậy mình lại không thấy thích nữa thì sao, thôi thì thời gian cái gì trôi cứ để nó trôi đi.
Tuần trước bác sĩ hỏi chị có muốn đảo bệnh án không. Nghĩ bụng nằm thêm 2 chục ngày nữa mà vẫn không đỡ như thế này chắc chết, nên ra viện thôi. Ngồi đực mặt ra một lúc rồi đành bấm số điện thoại đến nhà thầy cô dậy thiền, giọng nói đã nhuốm màu tuyệt vọng. Hơn 2 năm rồi không có theo được thiền, bây giờ cà cuống chết đến bottom rồi lại gọi đến nhờ vả thì có đáng mặt thiền sinh chân chính không. Thế rồi đến thầy cô chữa cho mấy buổi, đến nay đỡ được 70% rồi, còn lại 30%  thì mình phải tự chữa. Qua việc này, mình thấy có lẽ mình bắt buộc phải theo thiền thôi, chả còn cách nào khác :(. Lệ thuộc vào một điều gì đó đều không tốt.
Trong câu chuyện ở nhà thầy cô, tôi nói, em có đọc một bạn có bút danh là Phan Việt, những tác phẩm của bạn ấy thấp thoáng những kiến giải về Phật giáo rất sâu sắc và một lần bạn ấy có chia sẻ trên blog về những bài học thiền, bạn ấy không nói tên thầy cô nhưng em biết chắc đó chính là thầy cô rồi, tôi nói bạn ấy tên là Ngọc H. Cô nhớ ra, à Ngọc H học khóa 6, cô nói với thầy, Ngọc H đấy anh, nó bị xoang chữa mãi không khỏi, rồi đi tập thiền rồi nó thoát ra được đấy. Thế Ngoc H bây giờ làm gì ở đâu, tôi nói bạn ấy nổi tiếng lắm, nghiên cứu và viết tiểu thuyết. Cô lại hỏi thế tiểu thuyết của H viết về cái gì. Tôi nói, về mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ trong xã hội hiện đại.

2. My status to day is : Change from In a Relationship to Avaiable. I told that to one of my friend. He said sorry to hear that but i sai no need sorry because i am very happy, just thinking how to get a new one, then he said good to hear that; don't look then you may find.
Yes, don't look then you may find.
Xét cho cùng, có rất ít người tên là Tìm thấy trong cuộc đời.

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

10 June 2013

Mình nghĩ, với một người hay ốm, người ta hay hoang mang về cuộc đời. Đồng thời người ta bớt tham vọng đi, người ta thôi thiết tha với những nấc thang sự nghiệp, hay tiền tài. Dù vẫn ước mơ về tình yêu và hạnh phúc. Bởi vì, với một người dù có trải qua nhiều bệnh tật, thì ngay trong tâm điểm của trận ốm đương thời người ta vẫn không biết khi nào thì thoát ra, và thoát ra lần này không có nghĩa là thoát ra mãi mãi. Dù ai nói mình hời hợt, thì mình vẫn nói, nỗi đau tinh thần dễ chịu hơn nỗi đau thể xác.
Theo quy luật, tôi bắt đầu chán facebook rồi. Dù hôm nay trên fb của Mark nói đại ý là face book hoạt động độc lập chứ không bán thông tin cho chính phủ Mỹ, đại loại thế. Thật ra thì, nếu thích, cơ quan an ninh  sẽ tìm ra ngay, lập tức, không cần qua face book luôn. Cuộc sống số mang lại cho ta nhiều điều, nhưng cũng đính kèm nhiều nỗi bất an. Ngay cả khi mình lương thiện, cũng không thích có những con mắt nhìn vào bên trong ta chăm chú, phải không nào?
 Nhưng mà càng hiện đại con người ta càng cô đơn. Điều này là tiên đề không cần chứng minh. Người ta sẽ cô đơn hơn khi vừa than thở lên face book là có dăm ba người bạn hỏi han và đưa ra lời khuyên. Dù.... cách tốt nhất để chia sẻ nỗi đau là im lặng.
Thật mà.