Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Bài thánh ca đó còn nhớ không em?

Vậy là 2012 đã gần đi qua rồi. Đêm hôm qua tôi viết một entry buồn rồi trong lúc bôi đen để làm thẳng hàng các con chữ tôi đã chạm vào nút delete khiến nó biến mất như chưa từng có lúc tôi vừa khóc vừa gõ như vậy. Hà Nội lạnh một cách kiêu kỳ. Sau hai ngày cuối tuần nằm ở trong nhà thì tôi cũng rón rén mũ áo giày tất để đi gặp một người bạn đang thực sự muốn chết vì quá tuyệt vọng dù trước đó bạn là một người quả cảm can trường. Đi về tôi nghĩ những lúc tôi bế tắc tôi không có bạn bên cạnh mà lại có những người khác, thế những lúc "những người khác" ấy bế tắc thì tôi ở đâu, chịu chả biết được vì cuộc sống có phải trao đi đổi lại trực tiếp như vậy đâu. Nói chung tôi chỉ bảo bạn ấy là người ta ai cũng phải sống hết số của mình, Nam Tào Bắc Đẩu chưa gạch tên đâu mà phải xoắn. Xong rồi chúng tôi đi về trong thời tiết lạnh tê tái nhưng được cái không mưa nên đẹp lắm, rất phù hợp cho những ai muốn hưởng rét ở Hà Nội, trên Vincom mọi người mặc đẹp và lóc nhóc đông nghịt trẻ con chụp ảnh.
Hai năm rồi tôi không đọc sách văn học. Đầu tiên là vì bận quá, đến lúc hết bận rồi thì thói quen cũng kịp mất đi, tôi chả thấy tha thiết với cái gì. Hôm nọ mẹ tôi lên chơi đã mang một nửa tủ sách của tôi về nhà, còn một nửa tôi đã hứa tặng cho một người bạn. Khi giải phóng sách đi tôi thấy nhẹ nhàng lắm, chẳng ngờ có  thứ mình từng quan trọng nâng niu mà lại có thể cho đi nhẹ nhàng như vậy. Vậy nên tôi nghĩ xét cho cùng, đời này chẳng có gì là không thể buông bỏ được, kể cả nỗi buồn hay niềm đau. Người lạc quan thì vui sống còn người bi quan  thì lúc nào cũng tìm ra lý do để buồn hết. Viết đến đây tôi nghĩ ờ đọc sách văn học cũng làm mình lạc quan lên bao nhiêu đấy chứ, nhưng mà thói quen đã mất rồi còn đâu, giữ làm gì tình ơi đã bay xa.
Sao càng gõ càng lan man sang cái gì vậy ta? Thôi thì thân chúc các bạn bè blog một mùa Noel an lành và năm mới hạnh phúc. Rất nhiều người trong chúng ta còn một cái Tết nguyên đán đang chờ, hy vọng Tết sẽ làm mọi thứ trong tôi hồi sinh.

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

05/12/2012

1.Hôm nay mình hỏi một bạn trong list yahoo, rằng nghe nói tình hình kinh tế khó khăn lắm, bạn thế nào có ổn không. Bạn nói ừ mọi thứ đều khó khăn nhưng bạn không tiếc cái thời ngày xưa đâu, bạn chỉ nghĩ lẽ ra bạn được nhàn hạ thì lại phải bươn chải thôi. Nói chuyện với bạn mình thấy va chạm xã hội làm bạn sâu sắc lên nhiều. Mình hỏi thế bây giờ bạn có bao nhiêu nhân viên, bạn nói 250, mình nghe mê quá bèn hỏi thế mình mà làm liệu có được như bạn không. Rất nhanh bạn gõ không. Bởi vì D không tự tin vào chính D.
Thỉnh thoảng mình có những người quen như thế. Ngày nào nick yahoo cũng sáng mà một hai năm mới nói chuyện với nhau một lần. Mỗi lần nói là một lần mình bất ngờ về bạn, và khi nào mình cũng thấy mình non dại và hồ đồ hết.  Vì bạn bảo, mình biết D rất tự tin nhưng trong vấn đề chính của cuộc sống thì D lại không tự tin.
Vậy thì sao mình có thể làm giám đốc của 250 nhân viên đây ta ơi? Thôi cứ đắp chăn chờ độc lập thôi nhỉ, khi nào có tiền đầu tư nửa chỉ ngồi đợi giá vàng lên bán kiếm lời.

2. Cuối tháng mười. Buổi trưa nhiệt độ xuống thấp. Mình không biết viết blog thế nào nữa :D