Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

25.12

Thức giấc lúc trời còn tối. Mùa đông mà ánh sáng đến cũng nhanh.

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Không khóc ở Hải Phòng

1.Thứ 7 lảo đảo về được đến Hải Phòng, lần này thật là một lần hiếm hoi vì không bị say mấy. Buổi tối vừa ăn cơm xong thì có một thằng ku nhắn " Chị em mình chắc không qua khỏi môn này. Nhưng thôi cứ vui lên chị ạ. Chẳng phải suy nghĩ gì. Dù sao mình đã cố hết sức rồi. Nhưng khả năng mình có hạn, đành chịu thôi. Làm sao học cùng mấy đứa 4 5 năm tiếng anh. Đừng lo nghĩ chị nhé. Em đi chơi đây.".
Đọc tin nhắn dù buồn cũng thấy chút ấm áp, nó chắc sinh năm 86 mà đã biết cách mỉm cười với thất bại thế là tốt. Tối ngày thứ 6 đi hát kara chia tay giáo sư, cả lớp 38 đứa nhảy điên cuồng như chưa bao giờ được nhảy, ông giáo sư trường Cambride là một tay guitas và singer trong một ban nhạc rock and roll hẳn tò mò tự hỏi không biết cái bọn ngu dốt này có gì vui mà nó nhảy như phát rồ thế. Hôm đấy rét mà mình nhảy mồ hôi chảy ròng ròng. Vì ông ấy là giáo sư trường Cambride, nên ông ấy không thể biết được, cái lũ sinh viên ngu dốt tại HN, chúng nó nhảy chỉ vì ngày mai chúng nó không phải học ông nữa, vì bao nhiêu tâm huyết của ông chúng nó chẳng thể nào hiểu được, dù ông thấy chúng nó ngu dốt quá ông đã phải làm việc 20 tiếng một ngày để soạn lại giáo án và thay đổi chương trình, nhưng chúng nó vẫn dốt quá, và hẳn nếu ông dạy thêm một ngày nữa thì người điên sẽ là ông chứ không phải là chúng nó.
Phần chúng nó thì một nửa đã bị trầm cảm, số khác tóc lốm đốm bạc chỉ trong 1 tuần trước ngày ông sang Việt Nam. Mình thì sống trong sợ hãi, chờ đợi một ngày trượt tiếp phát nữa là dừng học thì mình được sống cuộc sống bình thường. Lúc nào cũng phấp phỏng chờ tuýt còi, sợ lắm, vừa mong vừa sợ, hy vọng mình không bị trầm cảm hay là một cái gì nghiêm trọng hơn thế nữa.


2. Sáng nay chủ nhật đã đi Thái Bình, về lại nhà là 3 h chiều. Mua ngô sống về luộc. Rồi đi chợ, chợ có nhiều rươi nhưng chiều nay chỉ có mình mình ăn cơm nên mua 2 lạng ruốc biển, đang mùa ruốc biển nhiều lắm, cả mùa me nữa thì phải, thấy ở chợ có mấy người bán quả me, me còn nguyên phấn, mua me và gừng lá về kho ruốc biển cùng với vỏ quýt. Ăn tối một mình dù không vui mấy nhưng mình cũng oánh chén no căng cả bụng. Ôi chao sao mình thích đi chợ ở nhà thế, hôm nay nhìn thấy nhiều cá mai nữa, ở Phan Rang người ta làm gỏi cá mai ăn ngon làm sao. Nói chung ở nhà toàn món bình dân mà ngon, đi chợ như một cách thư giãn nữa, vui ơi là vui. Buổi tối ở nhà một mình vì u già về quê có đám. Nhà rộng và thương u già quá. Vì nếu không đi đám thì tối nào u già cũng ngồi xem ti vi một mình thế này.

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

AQ

Hôm nay lượn lên phố vào lúc sâm sẩm tối, ăn vỉa hè ngon bét nhè luôn. Ăn xong lượn qua Hàm Cá Mập, tý nữa thì phi lên Cityview xem dạo này nó thế nào. Lâu lắm không ngồi đây. Ngày xưa mình thiệt là hâm mộ cái view này, cứ có ai đến Hà Nội là dẫn lên, có lần ở cơ quan, hồi trẻ dại, ức chế cái gì đó, 3h chiều về nhà khóc hu hu, vừa khóc vừa rửa mặt cho mắt đỡ đỏ rồi phi lên Cityview ngồi, buồn cũng phải chọn chỗ, hí hí.
Nhưng mà sợ lúc về lạnh, nên thôi, phi về nhà. Mấy năm rồi, không biết cái quán đó có còn không?
Trên đường đi về, đường nó tắc từ từ như người ta nhồi lòng ấy, phải là lòng già, nhồi bằng tiết với rau răm với vớ vẩn băm vụn ấy, you know, nó tắc đúng kiểu thế luôn, trên đường tắc như người ta lấy tay tuồn lòng già, mình nghĩ đến blog, bạn blog và những món mình phải ăn trong tuần này.
Trong tuần này phải ăn lòng lợn mắm tôm và chân gà luộc. Nhất định thế.
Vì xét đến cùng thì cuộc đời vẫn tiếp tục đẹp.