Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Lin tin

27/10
Ở nhà chị V. Lúc mình gạch khoảng 1/3 trang A4, chị V bảo: một người thích sạch sẽ, rất cầu toàn, hay làm lại.
Hic!

28/10

Làm suy nghĩ.
Nghĩ đến bạn học cùng Trường 1 . Học xong chăm chỉ đi làm. Trăm hay không bằng tay quen. Rồi giỏi nghề, lên lão làng, mua nhà, mua xe, yêu đời, vui sống.

Còn có người cứ 5 năm lại khai phá ra một ngã rẽ mới. Mà quan niệm tiền bỏ vào giáo dục chả bao giờ là phí, hiệu quả của nó đến vào một lúc nào đó bất ngờ nhưng chắc chắn là có ích. Nên đang định đi làm cái thẻ ATM có thẻ phụ lần đầu tiên, mà dừng lại.

2/11
Ví dụ cái ngày hôm nay. Mọi việc dậm chân tại chỗ. Bi giờ về đến nhà phải gội đầu mà không gội vì mệt quá rồi. Trộn 2 gói mỳ tôm ngồi nhai, cái lúc sao nó oải. Mà nghĩ, nói chung chỉ có mình bắt mình thôi, em chọn lối luật quật này, he he, sức yếu dưng mà em chọn bụi rậm.
Nên ta quyết định từ mai để nước chảy bèo trôi hem quan tâm nghĩ ngợi gì nữa. Tâm trí bất ổn chả tập thiền được mà thiếu ngủ thế này chả có sức phụng sự Tổ quốc.

Thôi cho mí ảnh Đền Đô lên cho đỡ chán nha.
Giờ hem biết ăn phải cái virus gì mà hem dám đưa ảnh chân dung lên đây, thật là cũng có đưa lên rồi nhưng hỏi ý kiến đứa em nó bảo thôi chị rút xuống đi, hu, ta nói hồi trẻ cũng hem có nhan sắc sao về già lại mong nhan sắc nó rơi trên trời xuống là dư nào.

Den Do
Nhà đảo:
Den Do

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Xin lời khuyên

Hiện em phải đối mặt với việc phải ra một quyết định trong công việc. Em đề nghị các bạn hiền cho em lời khuyên trong việc chọn con đường đi cho mình. Con đường thứ nhất bằng phẳng bình thường tuần tự nhàn hạ không có gì phải cố gắng. Con đường thứ hai mở ra một chân trời mới đầy hoa thơm cỏ lạ nhưng rất nhiều thách thức theo kiểu được ăn cả ngã về âm. (Em xin mở ngoặc là thách thức và mất mát với riêng em thôi chứ với các bạn hiền chẳng khác gì chuyện muỗi đốt inox). Em đã phải bốt lời cầu cứu lên đây là em cũng đuối lắm òi. Vậy mong các bạn hiền và cả các bạn không hiền lắm cho em xin lời khuyên. (P/S là các bạn đã biết tầm tủi tác và giới tính của em ròi phải không ợ? vậy mọi người hãy khuyên thoải mái đi, đừng lười.)

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Một buổi chiều

1.

Sáng tác: Quốc Bảo
Trình bày: Lê Hiếu

Để những khi xa rời anh còn em như ta mới yêu
Thì xin cho anh làm sông trôi về bến hẹn
Những khi đau buồn em ngồi yên bên sông nước xanh
Là anh trôi vào trong em bình yên nhé
Dù đi phương nào dòng sông vẫn theo
Sông theo chân em đi để mãi không cách chia.
Trái tim anh luôn trôi về em
Đời sống anh đang tan vào em
Yêu như là yêu thôi vì sông như là thế thôi
Cứ âm thầm hát âm thầm trôi
Trái tim anh tìm được nhịp rồi
Sẽ trôi xuôi về tim em.
Dù nắng hay mưa dầm khi tìm em nghe em thoáng vui
Là cơn vui kia sẽ nuôi anh dài bất tận
Đến nghe em cười anh về nghe thêm trong giấc mơ
Một khi yêu đầy anh yêu đầy như thế
Tình yêu trôi về thành sông mát trong
Anh trôi theo tim em để mãi không cách chia.
Trái tim anh luôn trôi về em
Đời sống anh đang tan vào em
Yêu như là yêu thôi vì sông như là thế thôi
Cứ âm thầm hát âm thầm trôi
Trái tim anh tìm được nhịp rồi.
Sẽ trôi xuôi về tim em.

2. Con tàu chở tình yêu
Chu Thu Hằng
(HHT)

Em thấy không tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế

Lớp ở cuối hành lang chạy dài, bốn mùa xôn xao vì cây lá ngoài cửa sổ. Những viên gạch hoa màu sẫm,nhẵn thín và mát rượi. Nếu trượt patin chắc sẽ vèo từ đầu này đến đầu kia trong vòng hai giây. Đấy là giả dụ như thế chứ không đứa nào dám thử. Càng không dám có cái ý định loẹt quẹt đôi dép có đế cao su vĩ đại giống như thằng Cường, đã phải đứng lù lù trong phòng hội đồng vì : "Ngày 17-9, giờ giải lao 5 phút, em ăn ô mai mơ xong đã nhả hạt ô mai xuống sàn dùng giày di lên 3 lần, chứ không phải em trượt nghệ thuật." Tất cả những người có mặt trong phòng hội đồng đều cúi mặt xuống nén cười. Chỉ có đứa lớp trưởng lớp A4 là không kìm được, môi mím chặt mà vẫn "hi, hi" mấy cái. Rồi Cường cũng được vào lớp, hội đồng kỉ luật giải tán, sau này nghe kể lại là thầy hiệu phó khi còn lại một mình cũng cúi mặt xuống mà "hi, hi" vì tờ kiểm điểm của Cường.

Rồi mùa đông. Lá vàng ngoài cửa sổ đã đỏ như những lá cờ nhỏ ve vẩy trong gió. Đứa lớp trưởng gầy gò xanh mướt không hiểu vì sao hay đứng tựa cửa khóc rấm rứt. Bọn con trai đi qua nhìn e dè như mình có lỗi. Những mẩu giấy vo viên ném qua ném lại trong lớp, mấy đứa con gái xúm xít lại.
"Hay là Y-R-M-L yêu rồi mà lại ?"
"Vớ vẩn ! Nó đi với tao suốt, yêu lúc nào mà yêu"
Đứa con gái người mẫu có đuôi mắt vẽ nhũ xanh biếc nhe răng doạ như sắp cắn ai rồi lách ra cửa, đột ngột ôm chầm lấy bạn. Lớp trưởng bé nhỏ dũi dũi cái đầu tóc tơ mượt vào vai bạn, thôi không khóc nữa, mắt hơi díu lại, có lẽ là hơi buồn ngủ. Người mẫu bảo :
"Xuống phòng y tế đi, tao chưa học Lý đâu"
Lớp trưởng gật gật, lấy trong cặp ra hộp dầu bất ly thân,xoa đầu xoa cổ một lúc rồi hai đứa ra vẻ dìu nhau đi ra. Đến đầu cầu thang gặp cô dạy Lý. Lớp trưởng rùng mình mấy cái,mặt càng xanh ngắt. Người mẫu líu lo :
"Cô ơi ! Nó bị cảm rồi. Em đưa nó xuống phòng y tế một tí cô nhé."
Cô giáo không nghi ngờ gì cả, nhìn hai đứa xót xa. Vừa đi khuất, người mẫu đã khúc khích :
"Mày hay thật ! Thích ốm là ốm được ngay. Bùng thoải mái"
Hai đứa xuống phòng y tế được 10 phút thì tiếp hai đứa xuống theo, người ốm lần này nguy kịch hơn,vì đau bụng phải cõng xuống. Nhưng cũng chỉ đến đầu cầu thang là đứa bị đau bụng tụt xuống, ríu rít đi vào phòng. Ở đây bệnh gì cũng chỉ uống Vitamin B1, B6 và C. Bốn đứa nằm chung hai cái giường xếp, đắp chung cái chăn dạ ấm sực, mở một gói ô mai gừng cay xộc cả mũi. Bác y sĩ già ngồi cười tủm tỉm :
"Hồi trước chưa có phòng y tế thì bọn mày xoay xở thế nào hả ?"
Và cả bọn chụm đầu vào mà cười rinh rích.
Lớp Cường đầu kia của hành lang. Không ai để ý lớp trưởng thỉnh thoảng lại sang gặp lớp trưởng bên ấy, bàn bạc dăm ba câu rồi dúi vào tay viên giấy nhỏ. Mở ra có mấy chữ : "Nhờ chuyển cho Quân". Quân mở ra lại có chữ : "Nhờ chuyển cho Hà"... Vòng vèo mấy lần mới đến tay Cường. Cường đọc xong thả vào hộp bút, mắt mơ màng. Giờ nghỉ tiết sau, hùng dũng kéo một thằng bạn chạy sầm sập qua hành lang. Đôi khi chỉ để nghiêng ngó tí chút. Áo đồng phục không bao giờ chịu "cắm thùng" bay phất phơ và con gái mấy lớp cũng ngó nghiêng theo, tự hỏi :
"Sao hôm nay thằng này trông bất cần đời thế ?"

Trước Tết là mùa hội diễn. Cũng vừa xong học kì một. Chẳng có đứa nào còn quan tâm đến sách vở. Lớp phó bày ra trò diễn thời trang, huy động cả lớp mua bọt biển xát ra làm cảnh tuyết rơi. Gió mùa đông luồn qua ô cửa dán giấy báo buôn buốt. Giờ học đứa nào cũng thò tay xuống gầm bàn, nghe thấy tiếng rin rít của hai mảnh bọt rã ra trong tay. Thầy cô biết nhưng chẳng nói gì. Trong những ánh mắt mệt mỏi cũng thấy lấp ló niềm vui. Mấy hôm ghép nhạc đã thấy đồn đại xôn xao Cường hát bài Tình phai với một đứa lớp B, tay cầm mic, điệu đàng lắm, mắt nhìn tình tứ lắm. Lớp trưởng mặt càng xanh mét.
Buổi sáng nó đến sớm, mở toang hai cánh cửa gỗ xanh lè nặng nề, nhìn chăm chăm xuống đường. Chú Nguyên tay cầm chùm chìa khoá xủng xoẻng đi qua, mắng nhưng giọng hết sức dịu dàng :
“Đến sớm thế hả ?”
Lớp trưởng chỉ một ôm hoa bọc giấy báo đặt trên sàn.
“Cháu phải kết hoa cho bọn lớp cháu tối nay diễn”
Nó trải báo trên nền gạch. Hoa xổ ra từng đám lớn. Cúc tím xen lẫn với hồng móng tay đủ các màu, thơm ngây ngất, giọng làu bàu :
“Cháu sẽ quét sạch, chú yên tâm”
Rồi cặm cụi gò người, uốn những bông hoa trên cái vòng kẽm thành những cái mũ đội đầu màu sắc êm ái, mà thơm nức.
Cường làm chân sai vặt cho lớp kia cũng đi sớm, tay cuộn những chữ cái to tướng cắt bằng giấy màu, chạy sầm sập lên gác. Rồi nín thở đứng im một lúc vì hình ảnh trước mắt.
Lớp trưởng mặc áo trắng muốt, tóc tơ chảy mượt trên vai, ngồi duỗi chân trong đám hoa lúc này mới bắt đầu xoè cánh. Lớp trưởng ngẩng lên. Cường ta đỏ mặt co cẳng chạy vù mất. Cảm giác có ánh mắt dài thăm thẳm suốt dọc hành lang đuổi theo chân mình.

Buổi tối, đèn màu viền xung quanh cái sân ngày thường vẫn lô nhô bàn ghế, căng tin vẫn bán bánh dừa 2.000 đ và CocaCola. Ðứa nào cũng năn nỉ thầy hiệu trưởng cho bật đèn vàng chạy dọc hành lang. Mưa bụi lây rây kéo dãy hành lang hắt đèn huyền ảo thành đoàn tầu dài ấm áp. Lớp trưởng bỗng nhiên nổi hứng khởi bảo: “Tao sẽ đọc thơ tiếng Anh”, bài April Rain Song nhé. Lớp có đứa xì xào: Hội diễn ca nhạc cơ mà. Báo cáo với cô phụ trách văn nghệ, cô mừng rơi cả kính: “ Ðọc đi, bao nhiêu lâu mới có một tiết mục đọc thơ. Bọn học sinh chúng mày ấy à, bây giờ nhiễm ngoại mất rồi, thơ cũng ngoại, cái thời các cô tổ chức đám cưới, ai đọc Tây tiến cũng là hay lắm rồi ”. Lớp khác chen vào kỳ kèo: Cô ơi! Lớp nó giờ này mới đăng ký thêm, cô cho lớp em ... Người mẫu ngoa ngoắt : “ Lớp tớ không cần xét giải nhé, hơi một tí thì cũng bon chen nghệ thuật ”. Rồi kéo tay lớp trưởng xềnh xệch đi. Bọn lớp khác cố giễu cợt với theo: “ Tiết mục khuyến mại à “ ?
Lớp trưởng đổ mồ hôi tay, thấy tờ giấy chép bài thơ trong tay mình nhũn hẳn ra. Ai xô nó một cái rồi nó thấy mình đứng trên sân khấu giữa trường, đèn màu bóng bay nhấp nhánh đủ mọi thể loại xung quanh. Giọng nó nhão nhoẹt vì điều và vì run như lời thằng lớp phó cầm máy quay sau này kể lại: “ Ba tớ đánh rơi cả đôi đũa lúc nghe giọng ấy ở trong băng” Cường đứng dưới, kín đáo đưa máy ảnh lên bấm lia lịa. Ðáng buồn là bọn dọn sân khấu chưa kịp mang cái bục để mic phát biểu xuống. Trong ảnh sau này không nhìn thấy lớp trưởng đâu chỉ nhìn mỗi cái đầu bên trên cái bục để mic. Nói đùa trông như quả dưa lê đặt trên nóc tủ ấy.

Bài thơ rồi kết thúc, khán giả thở phào, speaker đón lấy cái mic dính nhớp nhớp mồ hôi tay lớp trưởng, duyên dáng gọi tên một nhóm nhạc lớp nào đấy. Bọn con gái ôm lớp trưởng vào giữa những vòng tay người mẫu, khen “hay lắm, hay lắm”. Hội người mẫu mặc váy quấn đủ màu, đội những mũ hoa bây giờ đã hơi rủ xuống nhưng vẫn còn rất rực rỡ, lượn mấy vòng tròn. Ngồi chồm hỗm trên bờ tường là hai thằng thấp bé nhẹ cân nhất lớp, tay cầm giỏ vung hàng nắm bọt biển xuống đất. Ðứa nào thắc mắc “ Ơ mày ơi, váy thì kiểu Hawai mà sao có tuyêt? “. Mưa bắt ánh đèn lung linh trên tóc bọn con gái. Thêm một đứa nhăn nhó: “ Công tao xát xốp mấy đêm liền”. Lớp phó nép một góc lo lắng “ Khéo ngã mất mấy thằng kia”. Ðến phút chót, Cường không hát Tình phai nữa, đứa con gái hát cùng mặt bừng bừng tức giận, cố kiềm chế để không chửi ầm lên. Cường đứng giữa đám bong bóng đèn màu, áo màu cam rực lên không có vẻ gì là đồng bóng lại thêm đôi giầy Nike mọi ngày tưởng bình thường giờ mới hoá ra là có đế phản quang, nhấp nháy gân cổ hát : “ Truly, madly, deeply”. Thằng đệm nhạc không chuẩn bị trước, đánh sai lung tung. Nhưng con gái ở dưới vẫn ngây ngất, lớp trưởng tựa cửa, mắt nhìn không bỏ sót một cử chỉ nào của Cường. Lời bài hát rất chung chung, nụ cười của Cường cũng đúng kiểu “ngôi sao”, nghĩa là không dành cho ai cả nhưng đứa nào cũng tưởng dành riêng cho mình. Mưa mỏng hơn, con tàu hành lang vẫn mơ màng trôi, đèn vàng ấm áp vọng ra trong lời hát.

Nghỉ Tết, Cường “ bon chen vào nghệ thuật” đi buôn hoa tận Hải phòng về bán chung với mấy thằng trong nhóm nhạc. Người nhớn nhăn mặt ca cẩm :
"Chúng mày không tính đến hao tổn xe, tiền xăng. Rồi là hao phí sức khỏe. Cứ trưởng dôi ra vài đồng bạc là lãi đấy hả ?”
Mặc kệ, nhóm doanh nghiệp trẻ mặt cứ hơn hớn. Gặp đứa bạn nào cũng cũng thông báo :
“Ra mua cho tao nhé”.

Chiều 30 Tết, cả bọn còn tươi roi rói đứng đầy một góc chợ, gặp em nào xinh xinh đi qua còn tí toét cười nói, bán không để ý đến tiền nong. Một thằng mê mệt vì một mái tóc ngang lưng thướt tha đi qua, cầm một bó to đùng chạy theo, lúc sau thở phù phù quay lại. Bảo :
“Suýt nữa thì tao đã nói: Xin lỗi, cô lừa tôi”.

Tối, mấy cái mặt méo xệch quanh gần trăm bông dơn đỏ ối đã nở toe toét. Cường nêu ý kiến :
“Chia ra, mang về nhà”. Rồi lại hì hụi chia hoa, chia cả tiền. Mỗi thằng nhét túi một nắm tiền lẻ âm ẩm mùi chợ rồi tay ôm hoa, tay cầm lái chạy vèo vèo về nhà. Gần giao thừa, Cường xin bố mẹ đi chơi, lôi cái xe địa hình bỏ xó đã lâu. Bố mẹ thắc mắc :
“Sao con không đi xe máy ?”
Đã thấy thằng con chổng mông gò lưng vù một cái ra đường.

Cường đi rất xa, vòng vèo mãi mới đến nhà lớp trưởng, mà cũng không vào, ngồi dựa xe bên vệ đường nhìn lên cái ban công nhỏ bọc kính mờ. Thấy cái bóng nhỏ nhỏ loay hoay, cửa sổ xịch mở để mùi hương trầm thơm nao nức bay ra. Cường ngồi đấy, lôi bao thuốc bẹp dúm lấy trộm của bố từ sáng ra, châm rồi lại dụi. Giao thừa yên ả, chỉ rộn lên mấy loạt pháo hoa sáng bừng cả trời. Hơn một giờ, đèn trên ban công tắt phụt. Cường thở ra rất mạnh, lầm lũi đạp xe về trong lòng thấy cảm giác gì khó tả, như có cái hạt nứt vỏ, nảy mầm ở đâu đó, mà đau đớn toàn thân.

Sớm mai, nó ôm điện thoại nấu cháo với thằng bạn :
"Mày biết tao cảm thấy thế nào không ? Giống năm ngoái cây mít trường mình có một quả, tao biết là không được hái, nhưng tao vẫn rình. Ngày nào đi qua cũng thấy nó thơm thơm, cũng để ý xem nó to thêm chừng nào . Một hôm đi học, tự dưng không thấy đâu nữa, chắc chú Nguyên hái rồi, tự dưng thấy mất mát một cái gì đó khủng khiếp, chứ chẳng phải là một quả mít.”

Sau Tết, quanh trường hoa dâu da nở đầy, ngòn ngọt như mùi chè đậu đỏ một nghìn một cốc . Hoa bám đầy tóc bọn con gái, đứa nào điệu đàng lấy tay gỡ rón rén là y như rằng mấy thằng con trai im phăng phắc, nhìn say đắm. Lớp trưởng cắt phụt tóc trông như một thằng con trai xớn xác, càng nhỏ bé trong bộ đồng phục rộng lùng thùng. Bọn người mẫu ôm ghì lấy gọn tha thiết :
“Trông như anh Hằng ấy nhỉ ? Anh Hằng ơi, anh Hằng ơi “.
Bọn này bây giờ còn sáng tác ra phong cách rất Tây, lúc nào hứng lên có thể ôm nhau hôn chùn chụt lên má. Má lớp trưởng bớt xanh vì những vệt son môi lờ mờ. Ðã rậm rịch chuyện nộp hồ sơ vào trường nào. Mấy đứa người mẫu ríu rít :
“Viet Nam Airlines hay Pacific ?“
Lớp trưởng lần đầu nói oang oang giữa lớp :
“Tao muốn thành nhà dịch sách . Bọn mày không hiểu cảm giác của tao khi nghe mấy bài hát tiếng Hoa lời hay kinh khủng mà dịch ra cũng chẳng thể nào diễn tả nổi.”
Ðứa nào hóng hớt :
“Ơ, thằng Cường định thi Học viện Hành chính quốc gia đấy. Có khi sau này nó làm chính trị gia còn sếp làm phiên dịch cho nó “ .
Lớp trưởng hơi rớm nước mắt, cúi nhoài người ra cửa sổ, những lá bàng xanh bắt đầu xòe ra ve vẩy như những cái tai của con chó nhỏ múp míp dễ thương.

Cường bùng mấy tiết, không phải để xuống phòng y tế mà là để chuồn ra ngoài bằng cái thang chú Nguyên vô ý để cạnh bờ tường. Quán trà đối diện trường vắng hoe, hai thằng ngồi nhâm nhi, e dè mãi ly trà mát lạnh, dặn nhau: “ Tao còn bẩy nghìn thôi đấy, mày trả tiền thuốc nhé “. Rồi bàn bạc chiến lược : “ Ðánh nhanh thắng nhanh nhé, có mấy tháng thôi”. Thằng bạn tò mò
"Y-R-M-L thật à ?".
Cường đỏ dừ mặt đúng lúc thầy hiệu phó bước vào , hai thằng ngồi thụp xuống sau thùng loa, nghe tiếng thầy hiệu phó sang sảng hỏi chủ quán từ sáng có đứa học trò nào vào đây không. Hú vía !
Cường mang patin đến lớp, giờ nghỉ ngó trước ngó sau rồi trượt vù vù qua hành lang, gửi những cái thư có địa chỉ đích danh lớp trưởng. Lớp trưởng thôi dám ra cửa sổ, chui tọt giữa đám đông cao lớn điệu đà, mặt phơn phớt hồng vì ngượng lẫn sợ hãi. Một người mẫu âm mưu với Cường :
“Mày khao chè đi, hôm nào nó mệt tao sẽ gọi mày xuống phòng y tế thăm nó” .
Âm mưu chưa được thực hiện thì một giờ nghỉ, Cường đang lao vùn vụt qua hành lang bỗng đâm sầm vào thầy hiệu phó. Thầy ngã, trò ngã. Thầy ngơ ngác không kịp hiểu ra sao, trò tuyệt vọng đến mức không buồn đứng lên. Tội lần này cực kỳ to rồi đấy. Cả khối xôn xao, đình chỉ một tuần nhé, nhưng không đưa ra sáng thứ hai vì sợ đàn em lớp dưới bắt chước theo. Hôm mời phụ huynh, Cường đến trước, quần bò áo xanh sơ mi kẻ đi nghênh ngang dọc hành lang, nổi như cồn giữa một rừng quần xanh áo trắng nhợt nhạt. Cái thư gửi lần này có nội dung rất khủng bố:
“Hẹn gặp lúc tan trường để nói chuyện dứt khoát”.
Chú Nguyên hấp tấp chạy theo, xanh mặt vì đã để một thằng không mặc đồng phục lọt vào. Lúc ra khỏi cổng trường Cường thấy lớp trưởng đứng nép ở cửa sổ trên gác. Tóc xù lên như một con sẻ gầy, không, giống một con két trắng với cái mào dựng lên sau gáy hơn. Tan học, Cường đứng phục ở cổng. Lớp trưởng cuống quít bảo người mẫu
“Mày dắt xe ra cổng cho tao. Chờ ở đầu đường nhé”.
Rồi lén lút vòng ra cổng sau như hoạt động bí mật. Người mẫu dắt xe ra bắt gặp cái nhìn não lòng của Cường, cười cười
“Hỏng rồi ông ơi, nó sợ. Ai bảo ông căng thẳng quá”.
Cường đứng đợi đến khi ca chiều vào học, cổng trường vắng hoe, phố cũng vắng hoe. Nó di đầu mẩu thuốc lá dưới chân 5 lần, đếm kỹ để còn ghi vào bản kiểm điểm lần sau. Rồi tức tối nhìn lên cái đồng hồ cao không bao giờ chạy, bộ quần áo kẻng dính đầy vôi tường mà không biết. Hoa bằng lăng, phượng vĩ và hoàng điệp đã lác đác xung quanh, như cái mũ rậm rì lá, le lói mấy đốm hoa nhỏ mà thơm phảng phất.

Sát giờ thi tốt nghiệp, học sinh đứng chen chân trước cửa mỗi phòng. Cường chạy sầm sập cả mấy dãy, mãi mới tìm thấy lớp trưởng lọt thỏm giữa đám đông. Hất hàm, nó nói trống không
“Xòe tay ra “,
Rồi thả vào bàn tay bé nhỏ mấy cái kẹo bẹp dúm dó, lại co giò chạy mất vì chuông đã le te kêu rồi. Người mẫu cười hi hí :
“Sao kẹo bẹp thế. Chắc là bị bỏ trong túi quần sau rồi. Chắc là chịu một lực nặng 650N “ .
Lớp trưởng cười, có thể là hơi xao xuyến. Những cái kẹo đã hơi chảy nước, nóng ran lên trong tay. Chắc là sẽ rất ngọt, rất dính răng và làm cho cái răng sâu đau tê tê. Như cái hạt bắt đầu nứt vỏ, nảy mầm đâu đó mà đau tê tái toàn thân.

Ngày cuối, liên hoan hai lớp ở nhà người mẫu. Gọi là hai lớp cho oai nhưng chỉ loe hoe mấy đứa tích cực văn nghệ văn gừng, tụ họp làm một bữa cho hết tiền bồi dưỡng hát hò cuối năm. Ðang tá lả uống nước lọc căng phè bụng, chợt đứa nào reo lên nhưng bị người mẫu nhanh tay bịt miệng.
Giữa cái vườn nho nhỏ, ngan ngát hương, Cường đang cúi người, nói gì với lớp trưởng mặt xanh mét, tóc tơ rủ mượt trên trán. Một đứa nói rất hăng, một đứa lắc đầu nguây nguẩy. Rồi đột ngột, Cường cầm lấy tay lớp trưởng, mới đầu còn cố vùng ra nhưng không nổi. Bọn trong nhà suýt rú lên. Có đứa trợn mắt, say sưa như người trong cuộc, bảo đúng kiểu phim Hàn quốc nhé. Người mẫu nhỏ nước mắt, sung sướng đến ngây ngất, cứ lầm bầm câu gì không rõ. Cường đứng thế rất lâu, không nhớ gì cả. Còn cái mầm đâu đó trong tim bắt đầu xòe ra mắt lá đầu tiên, bé tí teo, ngơ ngác nhưng mà hân hoan.

Rồi mùa cũng qua đi. Trên đường Hai Bà Trưng dòng người bận rộn vẫn mải miết trôi. Ngôi trường với hành lang dài như những toa tàu mầu vàng ấm áp ngoằn ngoèo trong vòng sắc màu của điệp, bằng lăng, với phượng vĩ sặc sỡ xung quanh. Có màu của mong nhớ, màu của khát khao những ngày thân ái đã qua ? Trong dòng người cứ trôi qua ấy, ít ra cũng có hai kẻ hay nhìn lên cửa sổ màu xanh ở những toa tàu, ngẩn ngơ và nhớ, ừ rất nhớ. Bây giờ con tàu ấy đã đi về phương nào?


3. Tác giả truyện ngắn trên, nếu không nhầm giờ làm báo TTVH. Một lần nhìn thấy cô trên tivi, hơi già so với tuổi, tương phản với những dòng chữ ngọt ngào trong một câu chuyện học trò. Tui còn nhớ đọc câu chuyện này trên báo Hoa Học Trò số tân
niên, hồi đó đã đi làm, đọc xong còn vương vấn mãi hình ảnh cái mầm đâu đó trong tim nứt vỏ, cựa mình xòe ra mắt lá đầu tiên, bé tí teo, ngơ ngác nhưng mà hân hoan.
Search trên google, có người nói CTH lâu không viết nữa vì tập trung kinh doanh bất động sản và chứng khoán.
Nhớ câu chuyện với một người bạn. Tôi hỏi, bạn lãng mạn vậy sao làm bussines được? Bạn nói, ừa, làm được chớ, chắc không giàu nhưng làm được. Vì lãng mạn chứ có phải bị ngu đâu.

4. Nếu được chọn. Tôi vẫn chọn là người lãng mạn.

Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

Đối thọi nhân trường hợp 20/10

- Hôm qua bạn có đi xe buýt không?

- Không - Sao thế?

- Tự dưng ngồi trên xe buýt thấy trên chuyến xe 01 lướt qua có một bạn giống bạn quá, hehe, định nhắn tin hỏi xem có phải không. - Hóa ra không phải.

- He he, mai đi chơi không?

- Không. Mai không có lúc nào đi chơi được cả.

- Nữ tính nhở

- Nữ tính ở chỗ nào???

- Ở chỗ bận rộn.

- Thôi chết. Thế hóa ra bận rộn là đặc điểm của nữ tính à?

- Nữ tính mênh mông nhiều biểu hiện lắm. Khi người ta yêu quý ai người ta nhìn ra nữ tính trong người đối diện.

- Tưởng bận rộn không là thuộc tính cơ bản của giống nào??

- He he, nói thế nhưng tý nữa mình phải vào wiki xem nữ tính là gì mới được.

- Thế có phải vừa nãy bạn nói là bạn yêu quý tớ không?

- Chịu. Nữ tính người ta không hỏi thế.

- Thế là vừa cộng một điểm nữ tính lại bị trừ một điểm rồi à? Tóm lại là chả có gì khác. Mình vẫn là mình hả?

- :). À, tối chủ nhật đi nghe hòa nhạc có tiệc rượu trúng thưởng một cái ô tô không?

- Không. Hôm đấy bận đi họp lớp cấp 3. thêm chữ "bận" với hy vọng lại được cộng 1 điểm nữ tính

- Họp hôm đấy có phải đóng tiền không?

- Ô hay , thời nào rồi mà còn mơ ngủ thế???
Đòi hỏi bình đẳng giới để làm gì thế???

- Ờ nhỉ.

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Chat room

scarlet_0203: mời thêm dư nào?

nguoilavuaden: lại có mỗi tao với mày à

hoanganhtops đã tham gia họp nhóm.

Doan Le Van đã tham gia họp nhóm.

hoanganhtops: chuan bi hop lop a?

scarlet_0203: H.Anh có biết tình hình cô Nền ko?

scarlet_0203: hôm nay sinh nhật Văn liều

scarlet_0203: mọi người chúc mừng đê

mainguyen77 đã tham gia họp nhóm.

hoanganhtops: k biet

Huong vietnamstay đã tham gia họp nhóm.

nguoilavuaden: thế thằng Văn lieuf là em rể mày từ bao giờ

hoanganhtops: snVan lieu a

scarlet_0203: ko thấy con dâu hụt nói j nữa nên cũng ko biết cô thế nào
scarlet_0203:
scarlet_0203: trùng sn em rể tao
nguoilavuaden:

hoanganhtops: Nhung nhận đứa nào chưa chồng làm e gái

hoanganhtops: để làm mai cho Văn liều

scarlet_0203: chưa chồng thì đương nhiên là "em" rồi

scarlet_0203: Văn liều cho ý kiến đi

hoanganhtops: thế là Văn liều thành e rể mày

nguoilavuaden: hoàng anh ơi tao cũng muốn làm em gái cái nhung nhưng tao sợ axit lắm

Doan Le Van: sao phai so chu

hoanganhtops: giờ người ta toàn bán axít giả thôi

nguoilavuaden: theo mày có nên sợ không

Huong vietnamstay đã rời cuộc họp nhóm.

hoanganhtops: k bị gì đâu mà sợ

scarlet_0203: thế Văn liều có người iêu rồi à?

Doan Le Van: tầm này còn sợ cái gì nữa chứ. chưa có ng yêu, ai bảo bà thế

scarlet_0203: thấy có đứa sợ tạt axit mà

hoanganhtops: thế thì Nhung làm bà mai đi

nguoilavuaden: thế tao nhận làm em gái cái Nhung rồi đám cưới thằng Văn tao không phải đi nữa nhé

nguoilavuaden: ai lại đi đám cưới người mình thích

Doan Le Van: Ac, ac. Nếu có thì đi có sao đâu. Tôi đi dự đầy rồi

hoanganhtops: thế thì đám cưới Văn may k fai di

hoanganhtops: chỉ chờ nó đến rước thôi

scarlet_0203: hay!

Doan Le Van: @Nhung: có phải đọc cái gì để rước ko

scarlet_0203: Văn nó đang thắc mắc, tại sao 1 ng lãng mạn như Dương lại làm công an???

Doan Le Van: chả có điểm gì chung cả

nguoilavuaden: đọc cái gì là đọc cái gì

scarlet_0203: @Văn: hát bài: ... bằng lòng đi em...
scarlet_0203: hoặc: Anh muốn sống bên em trọn đời

nguoilavuaden: mà tao lãng mạn chỗ nào

scarlet_0203: hí hí

Doan Le Van: @ NHung: Anh muốn sống bên em tạm thời thui.

scarlet_0203: chưa gì đã thế thì đứa nào dám cưới hả?

Doan Le Van: @Duong: chúng nó bảo khi nào bà tức chồng thì mắng chồng bằng thơ

hoanganhtops: lãng mạn ở chỗ bi giờ vẫn chưa chống lầy

hoanganhtops: khi nao lấy chồng là hết lãng mạn ngay thôi

nguoilavuaden: mịa
nguoilavuaden: chả nhẽ tao bi thảm thế hả chúng mày
nguoilavuaden: ý tao là bi thảm cái đoạn mắng bằng thơ

nguoilavuaden: ấy
scarlet_0203: hí hí

Doan Le Van: ko cái đoạn đấy làm gì mà đã bi thảm lắm đâu, còn nhiều thứ khác lại phải đọc thơ cơ

nguoilavuaden: thứ khác là thứ gì thằng kia
nguoilavuaden: nói cho nó nét ra

nguoilavuaden: he he

hoanganhtops: Văn liều nói đi

Doan Le Van: , sợ lắm

hoanganhtops: cho Dương nó thèm lấy chồng

scarlet_0203: nói đi, Dương chứ có fải Ngọc móm đâu mà sợ

nguoilavuaden: thằng Văn cũng đek biết đâu

scarlet_0203: à, Dương lưu mới đỗ cao học Tài chính dưới Hp

nguoilavuaden: ô hay nhỉ

scarlet_0203: mới chuyển công ty, làm hành chính lương lại double

nguoilavuaden: thế nó về HP học à

Doan Le Van: ngọc móm thì ko sự từ lâu rồi. @Nhung: bà copy cái đoạn lúc nãy tôi gửi rồi post lên đây

scarlet_0203: chỉ về thi thôi

scarlet_0203: thi dưới đõ dễ đỗ hơn trên này

scarlet_0203: tính cả rùi

Doan Le Van: Thi Hp, học Hn

nguoilavuaden: Duong luu thì sướng rồi, cuộc đời viên mãn chỉ còn hai chân bắt chéo nhau là xong

scarlet_0203: Doan Le Van: sao ngày xưa nó lại vào ca chứ, như thế làm giáo viên hay nhà văn nhà thơ gì đó lại ổn, bây giờ có thể phải xây nhà trẻ rồi

nguoilavuaden: lại có cái kiểu thi HP học HN nữa

scarlet_0203: sau này nó mà có con chắc suốt ngày đọc thơ ru con nhỉ. mắng chồng cũng bằng thơ

scarlet_0203: trc khi di ngu cũng phải làm thơ mới cho vào không thì đứng ngoài
scarlet_0203: Văn liều nói đấy nhé, ko fải Nhung

nguoilavuaden: mẹ thằng kia

scarlet_0203: thi HP, học ở HP chứ, nhưng nó chỉ về thi thôi, ko thèm học

Doan Le Van: @Duong: sao the, tui nói ko đúng ah

nguoilavuaden: không học thi làm gì

scarlet_0203: ô, xin để ko fải đi học, chỉ về thi thôi

scarlet_0203: cốt là có cái bằng chứ lị

nguoilavuaden: thế điểm danh ai học cho

Doan Le Van: Duong lưu nó cũng sướng nhỉ, vẫn có sức đi học ah.

scarlet_0203: ừ, bạn í sướng lắm

scarlet_0203: chồng yêu, 2 con cao to đẹp giai giống bố

hoanganhtops: Dương lưu muốn học để kiếm thêm tấm chồng nưa

scarlet_0203: tiền nhiều

scarlet_0203: nhà to

hoanganhtops: vì tao thấy nó bảo

hoanganhtops: muốn có chồng hay vợ fải có bằng đại học trở lên

hoanganhtops: chúng mày thấy có đúng k?

Doan Le Van: gần đúng

scarlet_0203: uh, kiếm thêm chồng nữa để đẻ con gái

scarlet_0203: giờ đang thèm giống H.Anh

nguoilavuaden: gần đúng cái gì hai thằng kia

nguoilavuaden: HA sau này giàu lắm, con rể mua máy bay cho đi

scarlet_0203: ừ, nhất H.Anh đấy

hoanganhtops: cố mà học tập

scarlet_0203: học thế nào đc nữa

Doan Le Van: Các bà cứ đẻ con gái cho nó sáng mắt ra

nguoilavuaden: Văn liều bây giờ làm đến chức gì rồi

Doan Le Van: vẫn nhân viên thui

đang fấn đấu lên chức chồng

nguoilavuaden: thế bạn Mai từ đầu đến giờ ngồi trong này làm gì nhỉ

hoanganhtops: đang luyện công

scarlet_0203: hihi, chúc nó lấy vợ mà nó ko nhận

Doan Le Van: Ai bảo tôi ko nhận, đang cố gắng lên chức chồng như Anh giống nó bảo thui

nguoilavuaden: Văn liều ga lăng lắm

nguoilavuaden: giờ gái còn theo hàng đàn không

nguoilavuaden: đấy, tao đánh giá cao mày chưa

scarlet_0203: à, lâu lắm ko gặp Văn liều, ko b
iết đã lên đc kí lô nào chưa?

nguoilavuaden: tao đoán là lên rồi, giờ phải 39 ký rồi

Doan Le Van: @ Dương:Chả thấy em nào đâu. @Nhung: kg đối với tôi là hơi xa xỉ đấy, tính bằng hoa thôi

scarlet_0203: hihi, uống bia nhiều mà bụng ko phệ ra à?

hoanganhtops: sao Dương biết Văn galant nhỉ?

scarlet_0203: hồi xưa ông đến nhà tôi chơi, bố mẹ tôi cứ tưởng ông nghiện

hoanganhtops: Nhung có biết k?

scarlet_0203: sao tôi biết đc

hoanganhtops: tao cũng k biết

Doan Le Van: Sao bà biết tui ga lang hả Dương

nguoilavuaden: thì thích ai thì biết người đó chứ sao

Doan Le Van: Hic, hic thế còn ai galang nữa ko

nguoilavuaden: thế Văn không nghiện à

Doan Le Van: Ko, pháp danh Thích Đủ Thứ
mainguyen77 đã rời cuộc họp nhóm.

nguoilavuaden: thế sinh nhật Văn liều không cho tiền mọi người à
nguoilavuaden: không mời được đi ăn thì phải đưa phong bì chứ
scarlet_0203: hôm nay nhận đc hoa hồng chửa?

hoanganhtops: Văn liều cho Dương tiền đi
để Dương mua hoa hồng tặng SN

Doan Le Van: Chưa nhận được bông nào cả, chỉ mỗi bó của cơ quan thui. @Duong: hay la lam theo gợi ý của thằng Anh giống

nguoilavuaden: cơ quan mày hay nhỉ

scarlet_0203: Dương gọi Hoàng Long vào CPN đê

nguoilavuaden: sinh nhật cũng có hoa cơ à

nguoilavuaden: hoàng anh đi đêm rỉ tai nó đi, mày rỉ nhiều vào

nguoilavuaden: gửi tiền khá khá tý

Doan Le Van: có chứa, cả Cục luôn, thiếp chúc mừng của Cục trưởng nửa

nguoilavuaden: HP ăn chơi nhỉ, mày có tuyển văn thư không

scarlet_0203: hoành tráng nhỉ

Doan Le Van: CPN hoa hay người

scarlet_0203: Văn chỉ tuyển thư ký thôi

scarlet_0203: D cũng chân dài í nhỉ? hihi

nguoilavuaden: còn xem tiền bao nhiêu mới biết đc hoa hay người

hoanganhtops: người thì cũng 50k thôi
hoanganhtops: văn liều ah

Doan Le Van: ai bảo mày, ng đẹp chân dài thì phải hơn chứ

nguoilavuaden: @HA: ý mày là usd hay Ơ?

hoanganhtops: vnd

hoanganhtops: giá chung của Hoàng Long

hoanganhtops: Hà Nội - Hải Phòng

scarlet_0203: hihi

Doan Le Van: đấy mới là một chiều, còn khứ hồi

hoanganhtops: cho nó ở HP luôn

hoanganhtops: khỏi lên HN nữa

scarlet_0203: chết, lại còn gửi lại nữa thì nói làm j

Doan Le Van: thì phải dự phòng nữa chứ, lỡ bảo hành thì sao

hoanganhtops: thế thì trả về Khúc Trì

Doan Le Van: 10 nghìn xe ôm

nguoilavuaden: tao đi đâu là phải taxi

Doan Le Van: uh, 20 ng taxi

hoanganhtops: cho nó đi bộ về

scarlet_0203: lớp mình còn mỗi Văn liều chưa vợ nhỉ?
may là Dương vẫn có Hà a đồng hành

Doan Le Van: lớp mình còn đầy, 4,5 thằng mà

nguoilavuaden: may rì, liên quan rì đến nhau

Doan Le Van: xem đứa nào chốt hạ

scarlet_0203: con giai còn ai chưa vợ?

scarlet_0203: để sắp xếp học tập Ngọc móm luôn đi

Doan Le Van: Văn, Thắng, Công, Hưng...

Doan Le Van: Ngọc móm có gì mà cần học tập

scarlet_0203: thì "ta về ta tắm ao ta"

hoanganhtops đã rời cuộc họp nhóm.

nguoilavuaden: thằng giám đốc 2 con gái kia out rồi à

scarlet_0203: vợ sắp đẻ hay sao í

scarlet_0203: hôm nào vợ nó đẻ Dương dẫn tao tới nhà nó chơi nhé

nguoilavuaden: vợ nó đẻ chục ngày rồi

scarlet_0203: vợ thằng Huy chí cũng sắp đẻ

scarlet_0203: eo, đẻ rồi à?

scarlet_0203: ko thấy khoe

nguoilavuaden: uh

nguoilavuaden: cuối tháng tao với mày đi nhé

scarlet_0203: uh

Doan Le Van: con Huy chí là con trai hay con gái

scarlet_0203: gái hay sao í

Doan Le Van: Chị em cũng thoải mái nhỉ, thăm bà đẻ vô tư. Anh em ko dám thế

nguoilavuaden: thôi tao out nhé, Văn liều về nhà xem có vàng viếc gì bán đi gửi tiền cho tao nhé

scarlet_0203: sao mà ko dám

nguoilavuaden: đi thăm thì làm sao mà dám mới không dám

Doan Le Van: Gửi cho bà làm gì


scarlet_0203: trưa có tổ chức đi nhậu ko Văn?
nguoilavuaden: thì tao quý mày mày phải gửi tiền cho tao còn gì nữa

scarlet_0203: ông mà ở đây chắc giờ fải mời bọn tôi đi ăn rồi

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Dai le va tui






1. Tiêu đề thức thời ghê hem? Mà treo đầu dê bán đậu phụ thôi.

2. Có một ông Viện phó có 2 cậu con trai tên Khánh và Lực. Anh Khánh đi làm ở Lâm Đồng yêu cô Nguyệt là kỹ sư điện mới ra trường, mẹ cô Nguyệt là con phe ghê hem, mẹ cô đến nhà anh Khánh nhờ bố anh Khánh xin cho cô ở lại Hà Nội. Bố anh Khánh cả đời mấy chục năm không làm việc gì xấu hổ với lương tâm rất khinh ghét hành động chạy vạy của mẹ cô Nguyệt. Hai bên mất mặn mất nhạt với nhau nên đôi trẻ cũng hục hoặc, tất yếu hem. Nhưng mà thằng Lực em trai anh Khánh lại cùng bạn xấu đi ăn trộm cái cassette nhà cô Nguyệt. Mẹ cô Nguyệt lấy cái đó làm con tin ép bố anh Khánh xin cho cô Nguyệt trông giữ thư viện ở Viện của ông. Nói chung cô Nguyệt (Như Quỳnh đóng) không biết trông thư viện, tòn lấy nhầm sách:D

3. Phim xem được phết, chứ bây giờ nhảy hú họa vào rạp chẳng hạn thì khả năng phải xem một phim Mỹ vớ vẩn là rất cao. Triết lý cũng ổn. Có điều mình không sống trong cái thời bi tráng đó nên không biết cách kể lại nội dung cho nó mùi. Nhiều cảnh Hà Nội xưa vô cùng hoang vu và lạ lẫm.

4. Mai mình sẽ cho cái bài Hoa sữa của Hồng Đăng lên đây. Vì mình đang nói đến phim "HN mùa chim làm tổ" chiếu free nhân dịp nghìn năm. À quên kể về sau anh Khánh lấy cô gì quên tên là bạn của cô Nguyệt, cô ấy tốt nghiệp xong thì đi lên sông Đà theo sự phân công. Thấy họ cùng nhìn về một hướng ghê hem. Mình biet chị bạn ngày xưa đi lên sông Đà làm phiên dịch rồi về HN làm lớn lun:D

5. Ở nhà hát múa rối TW 57B Đinh Tiên Hoàng đang có chương trình rối nước free vào lúc 9h30 sáng hàng ngày từ mồng 1 đến mồng 10. Mọi người có thời gian thì cố gắng đi xem. Chương trình hay lắm, hôm nay mình xem rồi.

6. Mai mình thoát khỏi Hà Nội rồi. Nhưng mình vẫn online đấy. Vụ nổ pháo hoa 4 mạng chết ngang bằng 4 con gà mình không bàn đến, đồng ý hem, vụ bão lũ mình cũng không bàn đến. Mình chỉ biết bản chất của cuộc sống là không công bằng.

7. Một bạn của mình đang buồn. Mình nhìn thấy bạn online đây mà không gọi bạn. Đóng blog thì ok nhưng có lẽ không nên xóa đi những bài buồn. Bởi vì xét cho cùng, chính nỗi buồn chứ không phải niềm vui là thứ song hành cùng ta trong cuộc sống này. Hug bạn cái, nha.

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Đại lễ và tui

1. Tiêu đề thức thời ghê hem? Mà treo đầu dê bán đậu phụ thôi.

2. Có một ông Viện phó có 2 cậu con trai tên Khánh và Lực. Anh Khánh đi làm ở Lâm Đồng yêu cô Nguyệt là kỹ sư điện mới ra trường, mẹ cô Nguyệt là con phe ghê hem, mẹ cô đến nhà anh Khánh nhờ bố anh Khánh xin cho cô ở lại Hà Nội. Bố anh Khánh cả đời mấy chục năm không làm việc gì xấu hổ với lương tâm rất khinh ghét hành động chạy vạy của mẹ cô Nguyệt. Hai bên mất mặn mất nhạt với nhau nên đôi trẻ cũng hục hoặc, tất yếu hem. Nhưng mà thằng Lực em trai anh Khánh lại cùng bạn xấu đi ăn trộm cái cassette nhà cô Nguyệt. Mẹ cô Nguyệt lấy cái đó làm con tin ép bố anh Khánh xin cho cô Nguyệt trông giữ thư viện ở Viện của ông. Nói chung cô Nguyệt (Như Quỳnh đóng) không biết trông thư viện, tòn lấy nhầm sách:D

3. Phim xem được phết, chứ bây giờ nhảy hú họa vào rạp chẳng hạn thì khả năng phải xem một phim Mỹ vớ vẩn là rất cao. Triết lý cũng ổn. Có điều mình không sống trong cái thời bi tráng đó nên không biết cách kể lại nội dung cho nó mùi. Nhiều cảnh Hà Nội xưa vô cùng hoang vu và lạ lẫm.

4. Mai mình sẽ cho cái bài Hoa sữa của Hồng Đăng lên đây. Vì mình đang nói đến phim "HN mùa chim làm tổ" chiếu free nhân dịp nghìn năm. À quên kể về sau anh Khánh lấy cô gì quên tên là bạn của cô Nguyệt, cô ấy tốt nghiệp xong thì đi lên sông Đà theo sự phân công. Thấy họ cùng nhìn về một hướng ghê hem. Mình cũng có chị bạn ngày xưa đi lên sông Đà làm phiên dịch rồi về HN làm lớn lun:D

5. Ở nhà hát múa rối TW 57B Đinh Tiên Hoàng đang có chương trình rối nước free vào lúc 9h30 sáng hàng ngày từ mồng 1 đến mồng 10. Mọi người có thời gian thì cố gắng đi xem. Chương trình hay lắm, hôm nay mình xem rồi.

6. Mai mình thoát khỏi Hà Nội rồi. Nhưng mình vẫn online đấy. Vụ nổ pháo hoa 4 mạng chết ngang bằng 4 con gà mình không bàn đến, đồng ý hem, vụ bão lũ mình cũng không bàn đến. Mình chỉ biết bản chất của cuộc sống là không công bằng.

7. Một bạn của mình đang buồn. Mình nhìn thấy bạn online đây mà không gọi bạn. Đóng blog thì ok nhưng có lẽ không nên xóa đi những bài buồn. Bởi vì xét cho cùng, chính nỗi buồn chứ không phải niềm vui là thứ song hành cùng ta trong cuộc sống này. Hug bạn cái, nha.

Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

Thư Hà Nội




Lâu rồi con không mơ thấy. Không biết vì sao.

Cuối tuần này M nhà cô N ăn hỏi. Cô N còn nó nữa là xong rồi. Vợ T với thằng nhỏ từ BL về. Cô bây giờ phải trông nhiều cháu lắm. Toàn những đứa bố không biết. Chúng nó lóc nhóc trứng gà trứng vịt sàn sàn nhau. Mà chắc bố biết. Mỗi lần giỗ bố chúng nó lên nhà mình, được một phen vui. Nhất là K, bé nhất mà toàn đi bắt sâu bắt gián rất oai hùng. Mà nhà có cúng thường con không phải làm gì cả, 4 đứa con dâu nhà cô thay nhau làm hết. Vụng về như con thì ngồi ghế chỉ đạo thôi.

Nhà mình thì chẳng có chuyện gì để kể. H có người yêu ở đâu đó. Mẹ biết. Mà mẹ không kể cho con. Mẹ bảo con chẳng biết gì mà cứ tưởng mình biết. Thì thôi. Con chả thèm hỏi.

à, có anh A con bác  ở Thái Bình làm trên LC đó, anh xuống HN thi rồi điện cho con. Con giúp được anh một việc nhỏ. Con trước nay vẫn áy náy không làm gì được cho ai vì mọi người đều giỏi hơn con, chỉ có con là kém.

Hôm con về ăn hỏi M, rồi đến chiều chủ nhật đi, mẹ ngạc nhiên. Mẹ tưởng con ở đến thứ tư đám cưới. Rồi mẹ hỏi, chắc sợ gặp người quê phải không. Gặp người quê thì cứ nói cho qua. Đến lượt con ngạc nhiên, mẹ giờ thoáng ghê chưa, sao tự nhiên tạo điều kiện ác liệt vậy.Đấy là chiến thắng từ vụ một tháng con không gọi điện. Mà thật ra, không biết, bị mẹ chửi hay được động viên thế này, thứ nào ít đau lòng hơn??? Mà con đâu có sợ gặp ai, gặp họ hàng nhà mình thì vui quá ấy, nhưng mà con ngại đi lại giữa tuần thôi. Có mấy bộ váy còn chưa trình diễn.

Nhiều khi con mệt mỏi lắm. Chả biết dựa vào ai. Như thể đi giữa đêm đen không nhìn thấy phương hướng. Thì tất nhiên tự lực vẫn hơn. Nhưng mà để được vậy, cũng đuối lắm á. Con chả thích tự. Vì con đâu có giỏi giang gì. Con chỉ muốn hưởng thụ, nằm duỗi chân duỗi tay, đi trồng cây hay làm vườn thôi.

à, cây xoài ở trước sân, toàn bị mẹ chặt cành. Mẹ nhăm nhăm tỉa từng cành một. Con muốn giữ lắm mà không được vì không phải của con. Mẹ ngày xưa thì sợ bão nó lật gốc đổ vào nhà, sợ nhà đổ. Bây giờ thì mẹ chặt dần đi để làm hiên, lợp froxi măng, tư duy gì kỳ quặc thế.

Bây giờ cho con nghĩ lại, con sẽ không đi con đường đã chọn này đâu. Chỉ cần nghĩ đã hãi rồi. Được mỗi cái là mình làm mình chịu,thỏa mãn trí tò mò về đời này, sân khấu cuộc đời.

Nên nhiều khi con cứ muốn hỏi bố một câu. Nhưng mà chắc bố không biết, chứ biết, chắc con đã không phải hỏi.

Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Nhân dân

Gọi điện về cho mẹ hỏi lịch đám cưới cậu em họ. Xen giữa câu chuyện về gia cảnh nhà cô dâu tự nhiên mẹ bảo, à tao hỏi mày có phải hôm đại lễ cụ rùa nổi à? Dừng hình mất mấy giây vì buồn cười rồi mới hỏi lại sao mẹ biết, mẹ bảo cô D đọc báo công an nói đúng 9h sáng ngày đại lễ cụ rùa nổi ở chân tượng đài Lý Thái Tổ rồi bơi một vòng quanh hồ Gươm.

Bảo vầng thì rùa thiếu không khí thì rùa nổi, nổi lên hít không khí rồi lại lặn xuống. Mẹ bảo thế à, thỉnh thoảng có nổi chứ không phải mỗi đại lễ nổi lên à.

Hồi xưa mình có dạy mẹ typing được một hai buổi. Ở nhà thằng H nó đi như ngựa vía chả chịu dạy gì, nên bây giờ mẹ không biết vào mạng.

Mấy năm nay mình cứ định đặt báo cho mẹ đọc, để mẹ biết sợ những thứ dịch bệnh. Ví dụ như dịch tả, dịch tai xanh, rồi cúm gà, .... nhưng thường không về nhà vào dịp cuối quý cuối năm nên không đặt được. Có lần nhờ con Ngọc móm, nó bảo tao bận lắm.

Con thì cũng hay bị ảnh hưởng bởi truyền thông, cứ mỗi đợt có dịch dặn mẹ "đừng chết vì thiếu hiểu biết". Mẹ chỉ cười.

Rồi cuối cùng cũng chả biết ai sai ai đúng. Khi mắm tôm không chứa vi khuẩn tả, hay cái loại cúm H5N1 là trò lừa đảo của bọn WHO.

Mà bây giờ để lựa chọn, con cũng không biết đặt cho mẹ loại báo gì????