Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

Hòn Phụ Tử







Lu hâm, đây là hòn Phụ Tử - một biểu tượng du lịch của tỉnh Kiên Giang, một tỉnh gần cực nam của đất nước, gần biên giới Việt Nam - Cambodia, Thailand. Một buổi sáng ngày 9/8/2006 người dân Kiên Giang ngủ dậy và ngỡ ngàng khi hòn Phụ bị gãy làm 3 khúc do nước biển xói mòn vào phần chân của núi đá vôi, để lại hòn Tử mãi mãi mồ côi. Ảnh trên là ảnh của một nhà báo chụp hòn Phụ Tử năm 2005 lúc còn nguyên vẹn. Ảnh còn lại là của miềng, nhà báo tương lai, he he.

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009






Thời thơ ấu gian khổ - Iamin Muxtaphin
Nhà xuất bản Tiến bộ - Matxcova

Chương VI
Con rất cần có bố

Một hôm, không hiểu sao Côlia tới xưởng làm việc có vẻ buồn, lúc nào cũng muốn tách riêng ra một chỗ. Khi Nunhikianop khen cậu:
- Làm việc khá lắm, Côlia ạ. Con giống bố. Dạo này Xtêphan có khoẻ không? Không buồn chứ? - Côlia chỉ khịt khịt mũi im lặng.
- Côlia, làm sao chỉ khịt mũi? Miệng ngậm hột thị rồi hay sao? - Nunhikianop lại hỏi - Bố dạo này thế nào, không nghe à? Định đến chơi đã lâu nhưng chẳng có một phút nào rỗi cả.
- Thì chuyện gì có thể xảy ra với bố cháu? Vẫn sống..- Côlia lúng búng nói trong miệng, không nhìn bác thợ nguội.
- À, mày nói về bố mày thế hả? Bằng này tuổi đã bướng rồi thì hơi sớm đấy cháu ạ- Nunhikianop nghiêm khắc nói.- Hay mày nghĩ bố mày bây giờ không trị đựơc mày nữa...Thế thì tao có thể giúp ông ấy một tay..Ghê nhỉ!
Côlia lúng túng bỏ chiếc búa xuống bàn.
- Thôi, hãy nhìn thẳng và nói cho bác nghe nào: bố đánh à? - Nunhikianop dịu giọng và đặt tay lên vai cậu - Không được trách bố, cháu ạ. Có chuyện gì xảy ra à?
-Cháu hút thuốc, thế là bố cháu..Cháu bảo cháu có quyền, chưa gì bố cháu đã cầm lấy roi..
- Chỉ có thế mà bị ăn đòn, ha ha!- thằng Rỗ nói chen vào - Từ năm mười hai tuổi tớ đã phì phèo, có ai làm gì tớ được đâu! Mà giả sử có làm gì đi nữa thì mình sẽ..
- Không ai nói chuyện với cậu! Nhà ai có phép tắc luật lệ nhà ấy!- Nunhikianop ngắt lời hắn rồi quay sang Côlia:- Đau lắm hả?
- Đau. Bác đã biết cánh tay bố cháu rồi đấy. Đánh mấy người không biết mệt..
-Tớ mà thế thì thế nào tớ cũng..thằng Rỗ lại chêm vào.- Cậu làm việc có phiếu lương thực công nhân..
- Đã bảo là không được nói leo khi người lớn đang nói chuyện với nhau!- Nunhikianop xẵng giọng - Còn cháu, Côlia ạ, đừng giận bố cháu. Xtêphan làm thế là để giữ cho cháy đấy thôi.
- Lúc nhỏ bố cháu có đánh cháu bao giờ đâu, thế mà bây giờ..
- Bác hiều, bực mình lắm chứ! Nhưng cần hiểu bố cháu. Thần kinh căng thẳng. Cháu là người biết điều, phải hiểu bố cho đúng. Một người bố như thế chẳng bao giờ muốn điều xấu cho con mình đâu...Còn hút thuốc thì không nên. Sau này còn kịp dùng cái của nợ ấy.
Khi Nukianop đi khỏi, Giamin mơ màng nói:
- Nếu mình có bố, Côlia ạ, bố mình làm gì mình cũng sẽ chịu được hết. Cậu biết không, thấy mọi người có bố, mình rất thèm! Hầu như mình không nhớ gì về bố mình cả. Khi bố mình mất; mình hãy còn rất bé..
..Một lần, cách đây đã lâu nhưng Giamin vẫn còn nhớ rất rõ, mặc dù lúc ấy cậu mới hơn năm tuổi. Cậu cùng bố đi trên một đoàn tàu dài, rất dài, màu sặc sỡ, toa đỏ, toa xanh lẫn lộn nhau không hiểu sao được gọi là " Macxim Gooki".
Giamin rất thích ngồi bên cửa sổ toa tàu nhìn ra những làng mạc, thành phố đang chạy nhanh về phía sau như sợ người ta bốc bỏ lên đoàn tàu dài, rất dài này mà chở đi, nhìn ra những ngôi nhà nhỏ màu vàng vụt thoáng qua, những người nhân viên đường sắt tay cầm những lá cờ bé tí vẫy đoàn tàu.
- Này bố, mấy bác kia có biết con không? - cậu hỏi khi thấy họ, và lần nào cậu cũng rụt rè giơ tay vẫy lại.
- Sao lại không? Nếu các bác ấy không vẫy cờ với con thì nghĩa là đường không đi được. Con đã biết là gặp người quen thì phải chào, mà mấy bác này biết hết tất cả những ai đi trên tàu.
- Vâng!- Gimin đáp, gật đầu ra chiều suy nghĩ, cái đầu khá to hai tai vểnh lên. Đôi mắt xanh của cậu long lanh sung sướng.
Lần nào Giamin cũng cố nhìn thấy người nhân viên cầm cờ trước và gọi to:
- Bác ơi, chào bác!- và vẫy tay cho tới khi người này khuất hẳn mới thôi.
Không hiểu sao ở các ga người ta gọi tất cả hành khách đi trên tàu cùng bố cậu là những người di cư. Giamin thích điều đó vì thế nghĩa là cả tàu đều là bà con. Tuy nhiên, không ít "ngưòi bà con" của Giamin hay cãi lộn với nhau vì nước sôi, củi vụn, than đốt lò sưởi, hay chửi, giơ xô, giơ ấm lên doạ nhau, hay thậm chí còn đánh nhau nữa. Thấy vậy các bác đội cát két đỏ mặc áo có hàng cúc trắng doạ sẽ cho họ xuống tàu và tống vào nhà giam. Có lẽ nhà giam là cái gì đáng sợ lắm vì những người đang đánh nhau nghie thế liền lặng lẽ ai về nhà nấy. Nhưng tàu vừa chuyển bánh, họ đã thò đầu qua cửa sổ tiếp tục chửi nhau, ngưòi này cầu mong người kia phải chết sặc, chết nghẹn vì nước sôi và củi vụn đáng nguyền rủa kia..Giamin không hiểu sao nước lại đáng nguyền rủa? Vì nó có làm hại ai đâu. Và làm sao ngưòi ta có thể chết sặc, chết nghẹn vì nước?
Tới các ga lớn, những 'người bà con" của Giamin ùa ra khỏi toa và toả đi các góc hẻm vắng vẻ.
- Phải cho tàu đi ngay thôi - mấy bác đội cát két đỏ nói - kẻo không, họ lại gây dịch ở đây mất. Nhìn xem họ đang làm gì kìa - rồi chỉ tay về phia những người di cư đang ngồi chồm hổm dưới các toa tàu, sau các nhà, trong góc vườn..
- Nói rồi mấy bác này rung chuông to giống như chiếc mũ của một chiến binh ngày xưa. Đầu đấm của các toa chạm nhau ầm ầm rồi đoàn tàu từ từ chuyển bánh.
Đoàn tàu nấn ná như không muốn đi tiếp
Gimin thích ngồi trên đùi bố nghe người lớn nói chuyện. Tối tối, người lớn thường hay mở cửa sổ rồi ngồi xuống giường và bắt đầu nói với nhau đủ mọi chuyện. Mọi người cùng nhớ lại quê củ Baskiria, làng xóm, những người ở lại..Không hiểu sao họ nói chuyện rất khẽ, mặc dù chưa ai ngủ. Mặt trăng như một quả bóng vàng nhợt lăn trên bầu trời, chạy theo như được cột với đoàn tàu bằng một sợi dây vô hình. Họ ngồi im, mơ màng nhìn theo mặt trăng và kể cho nhau nghe câu chuyện về một cô bé mồ côi bị dì ghẻ đang đêm bắt đi lấy nước và nhất định phải đi qua sông theo con đường do ánh trăng trải trên mặt nước. Cô bé hoảng sợ, khóc van, xin dì ghẻ đừng bắt mình đi vào chỗ chết như vậy. Nhưng mụ kia không nghe, đưa cho cô bé chiếc đòn gánh, hai chiếc thùng gỗ nặng rồi nắm tay cô lôi ra bờ sông.
"Theo đưòng ánh trăng này mà sang bờ bên kia múc nước mang về đây"- mụ nói và đẩy cô bé về phía trước.
Cô bé nức nở khóc, nhắm mắt bước xuống sông. Nhưng lạ chưa kìa! Cô bé bước trên đưòng, ánh trăng trắng bạc như đi trên cầu. Cô bước nhẹ nhàng, không nghe thấy tiếng mụ dì ghẻ gọi cô quay lại.
Và thế là cô bé lên mặt trăng..
Một người thò đầu ra khỏi của, còn những người nằm trên giường tầng thì nhìn lên mặt trăng qua kính của sổ bé tí, và khẽ nói chuyện với nhau, vẻ huyền bí.
- Mình thấy, mình thấy rồi. Cô ta đấy kìa!
- Chiếc đòn gánh và đôi thùng vẫn ở trên vai cô bé đáng thương
- Trông mặt cô ta buồn không.
Còn Giamin thì dù có cố tìm cô bé và chăm chú nhìn lên mặt trăng đến đâu cũng vẫn không thấy gì cả. Mặt trăng trêu cậu, chạy rất nhanh, như thi với đoàn tàu.
Mọi người đã đi nằm, đang thiu thiu ngủ. Một chốc sau, người thì ngáy, ngưòi thì rên, có người còn giận dữ chửi nhau.
Cậu bé Giamin lay bố hỏi:- Này bố, bố, sao cô bé kia biết được mụ dì ghẻ không phải là mẹ của mình?
- Có lẽ người ta có nói cho con biết. Ngủ đi!
- Thế ngừoi ta có nói cho con biết không?
-Cái gì? Thôi ngủ đi!
- Thế mẹ con bây giờ là mẹ đẻ hay dì ghẻ?
- Hừ, con nói vớ vẩn gì thế, ngủ đi. Nghe cho lắm chuyện vào..- Rồi bố cậu đưa tay âu yếm xoa đầu cậu, ghì vào lòng, khẽ nói - Con là con cưng của cả nhà. Con út mà.
Giamin lặng thinh, nhưng một chốc sau lại thì thầm hỏi bố.
- Sao mọi người thấy cô bé trên mặt trăng mà con thì không, hả bố? Hay con không biết nhìn?
- Biết chứ, sao lại không. Ngủ đi..Trên mặt trăng có ai đâu mà con thấy được. Con không thấy gì là đúng. Mong sao sau này con lớn lên con thấy hết mọi chuyện..
Ngày hôm sau, bố cậu đã không dậy được nữa, người nóng bừng, lúc nào cũng đòi uống nước. Mẹ cậu luôn ở bên cạnh, nhưng không cho cậu lại gần bố.
- Mẹ ơi, cho con nằm với bố, con nằm yên mà. Ngưòi bố ấm, ấm lắm..
- Để nó lại đây nằm với tôi, kẻo sau này lại..- bố cậu nói.
Đoàn tàu vẫn tiếp tục đi về hưóng đông. Tiếng bánh đập đều trên đường ray. Công nhân phục vụ đầu máy thay nhau một ngày đêm mấy lần..Giamin cảm thấy tất cả các ga và những người làm việc trên ga đều giống nhau. Và cậu lấy làm khó hiểu sao cả tàu là "bà con" với cậu mà bố cậu ốm không thấy ai đến thăm.
Mấy ngày sau, tàu đỗ lâu hơn thường lệ trên một nhà ga nhỏ cạnh rừng tai ga. Những người bà con của Giamin vẫn nhốn nháo, ầm ĩ tranh nhau lấy than, lấy củi như trước. Trên sân ga các bà bán khoai tây rán rao inh ỏi. Các cậu bé mập mạp, vẻ cứng cáp mời mọi người mua kẹo nhai bằng nhựa thông. Một mẩu bằng ngón tay út mà các cậu đòi những một rúp. Hành khách tò mò ngắm nhìn mẩu kẹo mầu nâu còn bốc mùi nhựa cây. Một số cho vào miệng thử nhưng vội nhổ ra ngay, không chờ cục nhựa mềm và tan trong miệng.
- Xi gắn chứ kẹo đâu mà kẹo!
- Có cái gì ngon lành đâu!
- Đây là kẹo nhựa thông, phải nhai chứ ai bảo ăn- các cậu bé Xibêri giải thích.
Ở ga này, Giamin thấy các bác mặc áo trắng tới toa cạu, đặt bố cậu người mềm nhũng như một đứa bé lên một chiếc cáng rồi khiêng đi. Sau đó người ta vây toa cậu lại, phun một thứ thuốc gì đấy mùi sặc sụa, những người trong toa được chuyển đến chỗ cách ly..
Một thời gian sau, gia đình Giamin dọn đến ở một ngôi nhà bé tí, có hai cửa sổ lâu nay vẫn để trống, ở ven làng. Sau vườn đã là rừng tai ga, nhiều khi đến đễ sợ, nhất là ban đêm, khi thời tiết xấu, những cây thông lâu đời điên cuồng cọ lá vào nhau, rên rỉ như những người khổng lồ thực sự.




Một sáng đầy nắng, anh của Giamin đi thăm bố ở bệnh viện về. Anh cậu như một người hành khất cứ nấn ná bên ngưỡng cửa, rồi Giamin không hiểu sao anh cậu nhăn mặt, khó nhọc nói:
- Bố chết rồi...
Nghe hai tiếng chết rồi này, mẹ cậu đứng lặng người rồi ngã xuống đất. Và Giamin cảm thấy hai tiếng đó đã mang vào trong nhà cậu một sự im lặng ghê sợ...
Trong nhà thì mọi người bỗng òa lên khóc, còn Giamin thì như một con bê lạc mẹ, hết đi lại chỗ các chị lại đến chỗ các anh, nhưng chẳng ai để ý đến cậu. Thấy vậy, cậu ngồi xuống ngưỡng cửa, cũng thút thít khóc, vì cậu ấm ức lắm. Nhưng cũng chẳng ăn thua gì, mọi người vẫn thờ ơ với cậu như trước. Cậu thút thít khóc thêm chốc nữa rồi nằm xuống chiếc phản trần ngủ thiếp đi.
Cậu chợt tỉnh vì tiếng ồn ào chung quanh. Nhà cậu đầy người lạ. Giamin chạy ra đường, thấy bố cậu đang nằm trên chiếc xe ngựa, người quấn đầy vải giải giường trắng,và đang ngủ say, mặc dù ánh mặt trời chiếu thẳng như đốt vào mặt.
- Bố ơi! Giamin sung sướng kêu lên, chạy lại gần chiếc xe- Bố ơi dậy đi! dậy đi! - cậu lay bố, rồi vuốt chòm râu màu hung, sờ cái mũi nhọn lạnh buốt của bố rồi bỗng rụt tay lại như bị bỏng.
Người lớn từ trong nhà đi ra. Các anh cậu dìu mẹ cậu.Mẹ cậu im lặng đứng trước người chết, nức nở khóc rồi ngã xuống ôm lấy ngực bố cậu.
Vẫn như cũ, không ai để ý tới Giamin. Hình như không ai nhìn thấy hay nghe thấy tiếng cậu, mặc dù mấy lần cậu khẽ gọi bố và mẹ......
Cậu không hiểu cái gì đã xảy ra với người lớn. Một số thì lặng lẽ đi lại trong sân, số khác im lặng đứng bên bố cậu, buồn rầu nhìn mẹ, các anh chị và bố cậu.
Sau đấy, năm người đàn ông lạ mặt cầm xẻng, thúc ngựa gióng xe đi ra khỏi sân. Còn những người phụ nữ tất cả đều ở lại nhà cậu.
- Tôi..để tôi cùng đi - mẹ cậu chạy theo chiếc xe
- Không được đâu bà chị ạ - một người vấn khăn nghiêm khắc nói - Bà chị biết đấy, kinh côran không cho phép phụ nữ đạo Hồi có mặt khi chôn người chết. Bà chị có thể làm mộ người ấy mất linh thiêng...
- Không đây... Thánh Alakhơ sẽ tha lỗi cho tôi - mẹ cậu nức nở khóc, cố giãy khỏi vòng tay của những bà láng giềng đang giữ chặt.
Giamin, với tư cách là nam giới, đã có mặt khi người ta chôn bố cậu xuống đất. Cậu đứng xa một chỗ, ngơ ngác nhìn người ta cho xác bố cậu xuống lỗ huyệt và những gì đang xảy ra xung quanh. Cậu tin chắc đây chỉ là một trò chơi kéo dài và khó hiểu nào đó của người lớn. Các anh cậu khóc, Giamin cũng đi lại, thút thít:
- Em muốn về.. Sao người ta lại giấu bố ở đây? Kéo bố lên khỏi hố đi... Ở đây không tốt đâu. Em muốn về nhà..
Các anh của Giamin không nghe tiếng cậu đang đứng cạnh khóc thút thít và luôn miệng đòi về. Các anh cậu đứng lặng như những pho tượng nhìn xuống đất.Giamin bước lại gần lỗ huyệt, và hết sức ngạc nhiên vì lúc nãy người ta cho bố cậu xuống đó mà bây giờ không thấy bố đâu. Dưới ngách, cậu nhìn thấy một vật gì trăng trắng và một người đàn ông đang cẩn thận đóng cái ngách ấy bằng những thanh gỗ đều, phẳng. Khi người này leo lên khỏi huyệt, mọi người cầm xẻng, vội xúc đất lấp lại.
Giamin ngạc nhiên nhìn mọi người và không biết nên làm gì tiếp. Rõ ràng là không ai cần đến cậu. Nhưng một người lạ mặt bảo cậu cũng lấy đất ném xuống hố.
- Để làm gì? - Giamin hỏi và liền nói thêm: - Không, cháu không ném đâu..Tại sao các bác lại làm thế? Chắc bố cháu đau lắm - rồi cậu vừa khóc vừa chạy ra đứng một bên. Cậu không thể hiểu nổi tại sao người ta xử tệ với bố cậu như thế, tại sao lại lấp đất vào hố để không cho bố cậu dậy nữa, dưới ấy chắc khó chịu lắm. Thế mà đất cứ đầy dần miệng hố. Một thoáng sau đã nổi lên ụ đất sét màu đỏ.
Mọi người lặng lẽ rời khỏi nghĩa địa.Về đến cổng nhà , Giamin dừng lại:
- Sao để bố ngoài ấy?
- Đi thôi, nào cháu, đi thôi- một người nào đấy nói rồi lấy tay ẩy nhẹ Giamin về phía trước.
- Không , cháu quay lại với bố cháu đây - cậu kêu to và chạy ngược trở lại.
Anh cả cậu chạy theo và bế cậu lên tay, dỗ:
- Nào, về nhà,mẹ đang chờ. Còn bố sẽ về sau..Về nhé, Giamin..
- Bố về thế nào được? Người ta lấp bố xuống hố rồi... Bố chết rồi.. Em muốn đến với bố - Giamin giãy giụa trên tay anh.
Hôm sau Giamin ốm.


Sau này ít khi cậu nói về bố với những người khác. Cậu giữ gìn những kỷ niệm về người bố như giữ gìn một báu vật, và bao giờ cũng cảm thấy rõ thế nào là cuộc sống của một người con thiếu bố. Và nếu có ai trong số các bạn cậu nói về bố mình là cậu liền lẳng lặng bỏ đi chỗ khác. Cậu không muốn người ta biết cậu vẫn thường thấy bố trong mơ, và bao giờ đến, bố cậu cũng cưỡi ngựa.
Lần nào bố cũng hỏi về cuộc sống của cậu. Cậu trả lời là mọi cái đều tốt, có điều thiếu bố, cậu hết sức bỡ ngỡ..Và không hiểu sao lần nào mơ đến đây, cậu cũng chợt tỉnh dậy. Cậu còn nằm hồi lâu, không dám động đậy, từ từ mở mắt, hy vọng bố câu sẽ trở lại với cậu. Nhưng bố cậu vẫn ở một nơi nào đấy, mờ mờ ảo ảo, chỉ làm cậu thêm đau đớn. Giamin lại nhắm mắt, nói rất khẽ, rất khé:
- Bố ơi, trở lại với con. Con chờ bố lâu lắm rồi... Con rất cần có bố."

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Người tình cờ gặp


Mình cho rằng, khi nào bạn bị nghiện món phở, khi ấy bạn đã được đóng dấu trở thành người living in Hanoi.
Mình cũng ít ăn phở nhưng bạn từ SG ra, mình dẫn bạn đi ăn phở theo tâm nguyện của bạn và ý định của mình. Đầu tiên là ăn phở Bát Đàn, bạn xuýt xoa khen, nói gặp lại ký ức ngày bé được mẹ cho mấy đồng ăn phở, sao mà vị phở ngày đó giống y như vị phở Bát Đàn này(Không phải phở SG, trần một đống giá đỗ và ăn kèm với ngò gai)
Ngày hôm qua, định đi ăn tiếp ở Bát Đàn thì cửa hàng đóng cửa đến ngày 31/7 mới mở lại. Cả hai bèn gồng gánh lên Lý Quốc Sư.
Mình với bạn ngồi cùng bàn với một người đàn ông lớn tuổi, da rám nắng, dáng loắt choắt, đội mũ chào mào đi cùng người phụ nữ chừng 50 tuổi, người phụ nữ xinh đẹp, nền nã, có gương mặt sáng và sâu.
Người đàn ông húp 1 thìa phở đầu tiên, kêu to: ngon qua, tuyệt vời, thật tuyệt vời. Anh phải bê cả tô húp mới được. Húp xong lại kêu ngon quá, em gái cho anh đi ăn phở thật tuyệt. Cô em nói: ngon hơn buổi sáng đúng không anh? người anh bảo: ngon hơn chứ. Rồi kể, ở bên Mỹ anh húp sụp soạp như này bọn nó nhìn anh như hành tinh lạ, ở bên Mỹ anh nói to bọn nó cũng nhìn như hành tinh lạ.

Họ ăn rất hào hứng. Còn bạn nhìn bát phở to oạch giống phở 24 (là đoán thế) một cách thất vọng. Chống đũa, bạn quay sang hỏi họ đã ăn phở Bát Đàn chưa.
Chỉ là thời gian ăn một bát phở thôi mà chúng tôi cũng nói được nhiều chuyện. Họ kể cho chúng tôi nghe, hai anh em họ 34 năm mới gặp lại nhau. Không nén nổi, tôi nói với người anh "Bác có cô em gái thật là xinh đẹp" . Người phụ nữ rớm mắt, kể bác hơn cô 10 tuổi, là anh cùng mẹ khác cha, bác ấy sinh 1946, năm 54 vào nam, 75 thì đi sang bên đó. Trước khi đi anh em họ sống ở 2 miền có gặp chào tạm biệt nhau. Như vậy người anh từ 54 đến nay mới quay lại miền Bắc. Người anh kể ra đón anh ở sân bay anh cứ tưởng tượng em 19 tuổi mỏng manh ngày nào, gọi điện thoại tìm em nghe em gái nói em nhìn thấy anh rồi mà anh tìm hoài tìm hoài không ra, cứ nghĩ hay là em giỡn em tàng hình đâu rồi, 34 năm anh không nhận được ra em. Tôi trông họ khác nhau nhưng em gái nói nhìn nghiêng là họ giống nhau lắm. Hai anh em kể chuyện ngày hôm qua họ hành hương về Bùi Chu- Phát Diệm, tìm hoài không ra mộ tổ tiên. Cô em phải gọi đt ngược xuôi vào SG, nối máy sang Texas - Cali đến sẩm tối mới tìm được, sau đó bắt chuyến xe cuối cùng từ Nam Định lên Hà Nội. Ngày hôm nay cô em cũng phải đi làm.
Trò chuyện một lúc người anh nói với em gái, để anh tặng em 200 đô nghe, em nhận chứ, nhận và thông cảm với tình trạng tài chánh eo hẹp của anh. Người anh cười còn người em muốn khóc, khỏa lấp bằng một câu chuyện khác. Người anh bảo ở bên Mỹ nha, họ chỉ có Zet hoặc Nô, không có nửa Zet nửa Nô như ở quê nhà. Ôi, quê nhà bao giờ cũng thiêng liêng và luôn là tiếng gọi quay về.

Trên đường về, mình với bạn trò chuyện. Nói cô đó đẹp dữ, kinh tế chắc khá. Mà ngày xưa, ở miền Bắc, nhà có người đi Mỹ chắc khó sống. Lại buôn, ông đó mà ở Việt Nam chắc con cháu đùm đề, đâu nỗi cô đơn như này. Rồi đếm, đúng là từ 75 đã 34 năm. 34 năm để 2 người ruột thịt trở thành 2 người khác văn hóa. Bạn lại thì thào: mà em thấy, cái mũ ông đó đội trông đã thấy..phản động sao sao ấy:))

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009

Theo đồ thị hình sin lệ thường, đi chơi về là mình bắt đầu buồn chuyện công việc. Haizz, nhiều khi nghĩ cv nó là cái nhái zì mà nó dày vò mình đến thế, nhể. Gõ đến đây thì nghĩ sau này có tiền sẽ triển khai dịch vụ phi dao găm vào hình nộm, có khi lại làm ăn được.

Hôm nọ nói chuyện với bạn VA, mình bảo VA ra HN đi. Ở SG chán chết. Bạn VA cười độ lượng bảo vào đây ở lâu lâu một tý rồi tớ dẫn đi chơi, tớ thích SG lắm, ở HN ban ngày thì lượn nhưng tối đến chả có chỗ nào mà chơi. Lại nhớ một lần lâu lắm rồi bạn VA dẫn mình vào cái hầm của Vine ở đường Xuân Diệu, lúc bạn VA còn làm sếp to (gần) nhất ở đấy. Sau này đọc thấy nhiều người thích lắm lắm cái không gian đó, còn mình thì thấy ngồi trong nó giống như chui xuống địa đạo Củ Chi. Thế nên cái gọi là phây vơ rít, rồi tình yêu mới mông lung bể sở làm sao.

Đợt vừa rồi đi bụi, có chụp ảnh cho mấy ông bà già cùng chuyến xe dài, hứa cháu sẽ gửi ảnh cho ông bà. Ảnh thì đã chọn riêng ra USB nhưng cái card ghi địa chỉ thì bỏ trong túi quần vứt vào máy giặt. Thế là dù cố ý hay không mình vẫn khách quan đứng ở trong thế hệ của mình. Thế hệ trẻ. Hứa rồi không làm. Haizz

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

Sứa ở biển Kiên Giang


Hôm qua đọc báo thấy có một phóng viên bị đe dọa giết vì viết bài tố cáo hành vi tiêu cực. Chắc hẳn bác này và gia đình đang rất chi là lo lắng.
Mình chẳng quen biết gì bác ấy nhưng mẩu tin làm mình nhớ về cơ quan cũ. Ở đó, những việc tương tự như thế này xảy ra không nhiều nhưng mọi người đều xác định đó là việc bình thường. Đồng đội của mình hay bản thân mình rất có thể bị đe dọa đánh, giết hay bắt cóc con cái. Sinh nghề tử nghiệp. Việc của mình là tìm ra cái sai của nó, nó thấy sắp bị phát hiện, quyền lợi bất hợp pháp của nó bị đe dọa ngăn chặn thì nó như con gà bị đuổi nó phải chạy, phải giãy, phải chống cự bằng cách này hay cách khác. Thật ra, những lúc như thế chắc là chả thấy sợ mấy. Bởi những đứa nào to mồm đe dọa tao sẽ giết cả nhà mày là những đứa không làm được việc đó, những đứa nó làm thì nó lại không đe, nên chả biết đường mà sợ. Chỉ sợ - những lúc vì lý do nào đó mà làm sai đi, mà đã sai thì có trời cứu, không có ai bênh vực được hoặc đồng đội quay lưng, hoặc không cùng nhau chiến đấu đến cùng. Những lúc như thế thì mới sợ, sợ vô cùng.

Post tạm mấy cái hình chụp sứa ở biển Kiên Giang. Sứa trôi dạt vào bờ rất nhiều. Người dân ở đây không biết ăn sứa, thấy bọn mình nghịch, họ bảo đừng động vào nó ngứa lắm đấy:))

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

Trên đèo Bảo Lộc






Từ tp.HCM, chỉ đi khoảng 180km là tới Bảo Lộc. Thị xã nằm ngay trên trục đường có nhiều tuyến điểm du lịch nổi tiếng như Trị An, Nam Cát Tiên, Suối Tiên, thác Pongou và nối với Đà Lạt ở chặng cuối cùng. Chỉ cần đi qua 10km đèo Bảo Lộc là du khách có thể lạc vào một vùng khí hậu lý tưởng.

Cao 800m so với mặt nước biển, không quá nóng như ở tp.HCM hay Đồng Nai và không lạnh như ở Đà Lạt, quanh năm nhiệt độ trung bình ở Bảo Lộc chỉ ở mức 21-23oC. Đây quả là một “thiên đường” cho du lịch nghỉ dưỡng